Chào Mừng Đến Với Gia Đình Uầy
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

4 posters

Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy Kiên Sun Oct 11, 2009 3:07 pm

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! 4aa58fe5_chieubuon

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...



“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”


Được sửa bởi Uầy Kiên ngày Tue Oct 13, 2009 2:52 pm; sửa lần 1.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Câu truyện thứ 2-Mưa và nước mắt

Bài gửi  Uầy Kiên Tue Oct 13, 2009 2:48 pm

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! 3293407162_5578b09a44

Mưa và nước mắt !
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.

Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt ...
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 3- Cô gái thứ 15

Bài gửi  Uầy Kiên Wed Oct 14, 2009 8:33 pm

Cô gái thứ 15



Hôm đầu tiên...
- Mày thấy con bé kia không? Trông nó cũng hay đấy chứ ?
- Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó về làm osin à? Mà lớp mình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần của Quân Kill đã bị lu mờ? Hahaha.
- Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ! Quái gì chứ mấy em nhà giàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ tao có cả đống rồi, bổ sung cho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì nào?
- Như cũ nhá ! Một ăn mười.
- Ok! Năm tuần sau tao sẽ biến đổi em ấy hoàn toàn. Quân cười ranh mãnh khi nghĩ về kết quả sớm.
Cảm giác chinh chiến ngày nào đã quay trở lại, những phi vụ cá cược tình yêu với Hàn luôn khiến Quân như được thử thách năng lực của mình trong mấy vụ tình trường và lẽ dĩ nhiên, một khi Quân đã ra tay thì “bách phát bách trúng”, chưa từng có ngoại lệ.
...
Ngày đầu đi học mình thấy ước mơ của mình thật to lớn, từ bé mình đã trau dồi ngoại ngữ để có thể ngày nào đó đặt chân vào giảng đường trường Ngoại Thương. Mình biết một con bé tỉnh lẻ như mình học hành sẽ không thấm vào đâu so với dân thành phố. Những kiến thức mình có sẽ chỉ là sự vụn nhặt tích góp nhỏ nhoi mà thôi. Cái cảm giác tự ti cố hữu vẫn cứ luẩn quẩn quanh mình.
- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, cho tớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.
- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏi của cô bạn ngồi cạnh.
- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?
- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trình độ lắm, còn cậu?
- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻ hay ho nhất.
Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc của mình ngày càng thu hẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã thấy cái cảm giác ấy cuộn lên trong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thật khó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà nhập này là không thể vì mình thấy khoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm, mình cũng chẳng dám đăng ký làm cán bộ lớp vì sợ cười là “Người như thế này mà đòi lãnh đạo người ta”. Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mình vẫn còn là một con bé lớp trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớp đầy uy quyền.
6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là làm quen giáo viên và phương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã nghiên cứu trước. Nói chung hôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có thể mọi chuyện sẽ khác vào ngày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố dũng cảm bắt chuyện và làm quen với một ai đó, chỉ sợ ...
- Chào cậu! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ đã nhìn thấy cậu ngồi đầu dãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá, tớ không chép kịp bài mà lại trông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứa mai tớ sẽ trả lại, Ok?
- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.
- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không quên kèm theo một nụ cười quyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật đến phát sợ, một nụ cười đã làm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về phía Hàn đang chờ phía cổng trường như một thành công bước đầu.
Tiếp cận 1 đã xong.
Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông rõ kinh, đúng là bé nào không tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ ngây thơ nhỉ, chắc không đến 5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược ra để xem một mô hình mới trong bộ sưu tập của mày vậy.
• Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn con gái mới thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọt sách phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như mày đến giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn “thái giám”.

Thái Hà trở thành cô gái thứ 15 "lọt" vào tầm ngắm của Bảo Quân, và liệu cô bé sẽ "ngã gục"? (Ảnh minh họa)

Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp hay không nhưng thôi kệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế cơ mà dù gì thì cũng chỉ là một quyển vở toàn lý thuyết, không có nó mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi như có thể quen thêm một người. Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thu của Hà Nội trứ danh. “Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy” tôi bất giác cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuống trường nhập học khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao tao thấy để thực hiện được lời mày khó quá Minh à.
Hôm thứ 2...
• Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thế còn tên ấy là gì nhỉ?
• Mình tên là Hà, Thái Hà.
• Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lại xuất hiện.
...
Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn nắng vàng tươi mà sao mình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn chưa quen thêm ai ngoài cô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài Đan, Vũ Hoài Đan, một cái tên thật đẹp và một người cũng khá dễ gần.
• Hey, chào! Đi bộ à, nắng thế này, lên xe tớ đèo về. Tớ biết là nhà cậu cũng gần đây nên đừng lo phiền cho tớ. Coi như tớ trả ơn cậu hôm qua cho tớ mượn vở.
• Không cần đâu, mình quen rồi mà. Cậu cứ về trước đi.
• Đi đi mà, tớ có 2 cái mũ bảo hiểm này, không sao đâu. Coi như biết thêm nhà một người cùng lớp ấy mà.
• Ừ thì cám ơn cậu vậy nhé. Nhà mình ở...
...
• Đây chỗ tớ ở đây.
• Cậu ở tầng mấy? Tớ xin đưa cậu lên tận nơi cho biết chỗ, hôm nào có bài gì tớ còn đến tớ hỏi.
• Tầng 5, hơi cao phải không. Khi nào cậu cần hỏi trên lớp cũng được, muộn rồi, chào nhé.
• Ừ, bye. Mai gặp nhé! Thái Hà.
Thật ngạc nhiên vì cậu ấy nhớ tên mình đầy đủ như thế. – Chào Bảo Quân.
Bước 2, biết nhà đã thắng lợi.
Hôm thứ 3...
• Này Hà này, mình ngồi cạnh cậu được không, ngồi dưới kia bọn nó nhí nhố quá, chẳng nghe được gì! Ngồi gần có gì cho tớ hỏi bài luôn cho tiện.
• Tuỳ thôi, nếu cậu thấy cần.
...
• Lại đi bộ à?
• Ừ, chỗ để xe nhà tớ khó lấy quá nên sáng nào cũng không thể dắt ra được.
• Lên xe đi tớ đèo về. Tiện đường mà. Ai lại để bạn cùng bàn đi nắng thế này.
• Cảm ơn Quân nhé. Không phiền thật chứ.
• No star where ( không sao đâu )
• Cậu hài hước thật.
Bước 3,đã thu gần khoảng cách không gian.
Hôm thứ 4,...
• Thế xa nhà chắc buồn lắm nhỉ?
• Ừ mới đầu nên tớ thấy cũng bình thường! Quân là cháu đích tôn chắc được chiều ngất trời phải không.
• Ôi dào, bố mẹ tớ không quan tâm đến cái danh hiệu ấy đâu, chỉ có ông tớ là lúc nào cũng “thằng cháu của ông”, mệt hết cả người. Cứ như Hà con một lại hay, muốn gì làm đấy không phải chịu cả đống áp lực, là tấm gương cho mọi người nhìn vào.
• Ai cũng có nỗi khổ cả mà. Thầy vào kìa...
Những mặc cảm của Hà dần bị thu hẹp vì câu bạn vui tính ngồi bên cạnh, có lẽ lây tính hài hước của Quân, Hà thấy mình cũng đã chủ động lên rất nhiều, rốt cuộc thì đâu phải dân thành phố ai cũng kênh kiệu như Hà từng nghĩ trước kia đâu. Nếu bỏ qua mấy cô nàng tiểu thư ngồi giữa lớp lúc nào cũng nhìn Hà bằng con mắt khinh khỉnh, nói chuyện đầy kiểu cách thì số đông còn lại cũng thật dễ gần. Hà thấy khâm phục cái cách Quân nói chuyện với mọi người, giống như là đã quen và thân từ trước, ai Quân cũng có thể đùa và hài hước được.
• Quân quen nhiều bạn cùng lớp này lắm phải không.
• Uh hầu hết là bọn cùng trường cũ. Mấy đứa khác trường thì quen linh tinh ấy mà. Chỉ có Hà là người đầu tiên tớ làm quen, một người mới tinh, ngồi cạnh cậu nói chuyện thật thú vị.
Mặt Hà ửng đỏ.
Bước 4 tạo lòng tin và sự thân thiện dễ đồng cảm đã xong.

Hôm thứ 5,...hết tuần 1.
• Hà này, chiều nay cậu có rảnh không, viết hộ tớ một bài văn nhé. Con em mình nó nhờ mà tớ lại mít đặc môn này. Giúp tớ, có gì sẽ hậu tạ sau.
• Mình không chắc là viết có hay hay không đâu. Có gì Quân tự chịu trách nhiệm nhá.
• Ôi, cứ phiên phiến ấy mà. Nó mè nheo tớ từ hôm qua đến giờ, mà hôm nay tớ hứa là sẽ làm cho nó rồi, bài văn tả cái bút chì ấy mà, nhưng hôm qua tớ viết nó lại chê tớ viết giống cái thìa. Làm nó cấu tớ tưng bừng.
• Uh thế cuối giờ Quân qua lấy nhé.
...
“Em có một cây bút chì bằng gỗ màu xanh, dọc thân mịn màng có sọc kẻ đỏ, em thường dùng nó để vẽ tranh...”.
• Ui hay thế, tốt rồi, tối nay tớ “yên bình” rồi. Quân rủ Hà đi ăn được không. Coi như là hậu tạ cho vụ cái bút chì. Cấm từ chối nhé.
• Uhm, à, ... mình bận mất rồi, thật đấy, để sau được không. Mà cũng muộn rồi Quân về đi, hôm khác nhé.
• Hà bận thật à, vậy cũng được. Hay mai là tối thứ 7 mình mời Hà đi được không.
• Chắc là mình không đi buổi tối được, để chiều đi nhé, tầm 4h, Ok?
• 4h chiều, Quân qua đón Hà. Sẽ có một bất ngờ đặc biệt.
Phóng xe về nhà, mà lòng Quân thấy mình đã chắc thắng phần nào. Thế nào nhỉ, trong mắt Hà giờ Quân đã là một cậu bạn vui tính và chăm học, lại còn một anh trai tốt nữa chứ. Càng nghĩ Quân càng thấy mình thật lố bịch và giỏi đóng kịch. Theo thoả thuận với Hàn là Quân sẽ hôn Hà sau 4 tuần nữa với tư cách là một bạn trai trước mặt lũ bạn trong dịp họp thường lệ cuối tháng của hội. Nhưng Quân thấy nếu mình có thể hoàn thành trước thời hạn quy định. Nhưng không sao 4 tuần là 4 tuần, quả còn xanh, nếu chín ép sẽ không ngon.

Bước 5, tạo một lời mời đi chơi đã thành công.
...
Mình không muốn cho Quân biết mình đang đi làm part time ở một cửa hàng ăn uống. Mình không muốn Quân khinh thường mình hay hiểu nhầm về những lời lẽ mà mình đã nói trước kia. Mình đi làm không phải vì mình túng thiếu mà mình chỉ muốn thử sức tự lập, mình muốn tự trang trải cho cuộc sống sinh viên xem sao, mình không muốn mỗi tháng lại đi rút tiền bố mẹ gửi. Mình thấy ngại ngại sao ấy. Những thôi kệ, chỉ cần bí mật là Quân không hiểu được đâu.

Hôm thứ 6,...
• Quân thề đây là quán chè ngon nhất mà Quân từng ăn. Một lần mình đưa mẹ đi ăn ở đây, mẹ Quân khen tấm tắc. Nhất là món chè sầu riêng này thì trên cả tuyệt vời.
• Quân dẫn mẹ đi ăn à? Con trai chu đáo thật đấy. Mình còn chưa dẫn mẹ đi ăn cái gì bao giờ.
• Thì thỉnh thoảng nịnh mẹ tí ấy mà, hơn nữa có phải là phụ nữ luôn thích đồ ngọt hơn đàn ông phải không? Tại bố mình hay đi công tác nên mẹ Quân ở nhà một mình buồn lắm.
• Uh có lẽ thế, vì con gái thích cái gì ngọt ngào mà. Mẹ Quân thật hạnh phúc vì có đứa con trai biết quan tâm như vậy. Món chè sầu riêng quả là ngon thật. Hà nhìn xuống cắm cúi ăn, những hạt trân trâu mát lạnh và long lanh, thơm nồng mùi sầu riêng. Tại sao Quân lại biết Hà thích ăn sầu riêng???
...
• Nhìn Hà đội mũ bảo hiểm trông như cây nấm ấy, hay hay, áo trắng, mũ bảo hiểm đỏ, một cây nấm như trong phim hoạt hình về Xì-trum.
• Quân thích xem hoạt hình à?
• Uh, Quân thích xem hoạt hình vì nó hài hước giống Quân. >.< Hà có thích xem không?
• Phim hoạt hình duy nhất Hà xem là Nàng Tiên Cá, nhưng kết thúc buồn quá nên từ đấy Hà thấy ghét phim hoạt hình. Hà thích đọc chuyện hay xem phim gì ấy có hậu hơn.
• Hi vọng sẽ có ngày Quân kiếm được một bộ phim hoạt hình khiến Hà thích. Mình về đi.
Bước 6, một lời hứa, một cuộc hẹn hò.

“Mình nhớ nhà quá, nhớ căn phòng thân yêu, nhớ bố mẹ, nhớ cái chuông gió treo leng keng bên cửa sổ, nhớ cái giá sách đầy những thành quả mình sưu tập được. Bao giờ mình mới được về nhà đây. Đi học Đại học thật không như mình nghĩ, có phần nhàn tản và mọi người trong lớp cứ xa cách ra sao. Có lẽ, cuộc sống thành phố quá vội vã khiến mọi người thấy quen một người mới là mất thời gian quá nhiều. À, Mình quen được một câu bạn ngồi cạnh rất thú vị, cậu ấy có nụ cười rất đẹp và cái tên rõ công tử Bảo Quân, nghe giống như Bảo Nam trong phim “Bống dưng muốn khóc”. Cậu bạn ấy khá dễ mến và có lẽ là người mình nói chuyện cũng nhiều nhất ở trên lớp. Chiều nay cậu ấy mời mình đi ăn chè sầu riêng, và cậu ấy kể về gia đình cậu ấy. Mình thấy đó là một gia đình rất hạnh phúc và đầy quyền thế. Cậu ấy là một người con trai Hà Nội đúng kiểu những cậu ấy không kênh kiệu và hơn nữa mình thấy cậu ấy giống một người bạn trước kia của mình, luôn hài hước và luôn làm mình dễ chịu...” Viết vội vài dòng entry về một chiều thứ bảy của tuần đầu đi học, mọi thứ đã dần ửng nắng vàng trong lòng mình. Cái vỏ ốc như dần tách mở. Ngoài trời đầy sao.
• Chào chiến hữu, thế nào rồi?
• Good, em ấy “ngây thơ” hơn tao tưởng, rồi mày sẽ sớm thấy mô hình mới của tao. – Quân nở một nụ cười trên môi với cái nhìn đầy ẩn ý với Hàn. – Thôi ra quán đi, hôm nay bọn nó tụ họp ở đâu. Tao vừa mới lừa được mẹ tao là đi liên hoan lớp đầu năm, nghĩ ra kể cũng tội, nhưng còn hơn là ngồi nhà nghe ông già cứ ca mãi bài ca đi du học.
• Ờ mà sao tao thấy mày cứ lẩn tránh mãi cái vụ đi du học ấy thế?
• Tại tao không muốn mẹ tao buồn, bố tao coi mẹ tao như osin trong nhà ấy, tao cứ nghĩ là nếu tao đi thì bố tao sẽ hành hạ mẹ tao hoặc đuổi mẹ tao ra khỏi nhà và dẫn con bồ nhí về là tao không chịu được.
Tuần thứ 2.
• Cuối tuần vui vẻ chứ Hà. Có gì hay không. Tớ mới có một quyển này hay lắm, Hà đang tìm quyển này đúng không.
• Ôi, “Vương Quốc Ảo ”, cậu thấy quyển này còn bán ở đâu à, mình lùng mua mãi mà không kiếm được. Cậu đọc chưa, cho mình mượn nhé.
• Tặng Hà luôn, tại tớ thấy con bạn cũ có quyển này nhưng nó không thích nên tớ xin luôn. Coi như tặng cho một người thích tiểu thuyết về bổ sung thêm trên giá sách.
• Cám ơn Quân nhiều lắm. Hà không biết tại sao Quân tốt với Hà như thế, nhưng...Thôi cảm ơn Quân nhé.
Bước 6, một món quà đúng sở thích.
Tuần thứ 3.
“Công việc part time kể ra cũng khá thú vị, chí ít mình rèn luyện được khả năng giao tiếp với mọi người tốt hơn và chủ động hơn, mình lại có thể trau dồi được cả vốn tiếng Nhật miễn phí vì đây là quán ăn Nhật Bản nên khách nước ngoài cũng khá đông.
...
Vương Quốc Ảo nằm ngay trên bàn học, Quân tặng mình. Mình khôn phải là người dễ nhận quà từ người khác, những quả thực mình không thể từ chối món quà này, nó quá đúng mong muốn của mình. Chỉ trong một lúc nói chuyện phiếm mà Quân lại có thể nhớ được, không biết cám ơn Quân thế nào đây. Mình còn biết quá ít về cậu ấy... ”
• Quân à, tặng cậu này, coi như cám ơn Quân về Vương Quốc Ảo. Mình không biết nhiều về hoạt hình nhưng mình thấy nó ngộ ngộ.
Một con xì-trum bằng bông mềm mại, màu xanh da trời đậm hiện dần qua lớp giấy gói. Quân thấy thực sự cảm động, vì trước tới giờ chỉ có mẹ là biết Quân thích xì – trum những mẹ lại không muốn Quân thích những thứ mẹ cho là “Con gái” như vậy nên không bao giờ mẹ tặng, bọn bạn nhà giàu mà Quân luôn chơi cùng thì chẳng đứa nào biết, mà có biết bọn nó cũng chẳng thèm quan tâm đến việc tặng một món quà như vậy. Nó quá “bé nhỏ”.
• Uh, cám ơn Hà nhiều lắm. Mình tặng Hà cuốn sách không phải để Hà làm như thế này. Như thế liệu có quá sòng phẳng không.
• Mình chỉ đi ngang qua và nhìn thấy nó nên mình mua và tặng Quân mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế.
Hôm ấy Quân không đèo Hà về vì nó thấy mình như có cảm giác thua cuộc. Quân thấy mình sẽ thua nếu cứ triển khai tiếp phương án này. Quân thấy mình mới là nạn nhân chứ không phải Hà. Mọi việc nó làm từ trước đến này chỉ là kế hoạch, Quân không hề có em gái, đó chỉ là cái cớ để Quân có thể rủ Hà đi ăn chè và cho Hà thấy Quân là một người anh trai “ảo” tốt như thế nào. Đã bao lần chinh phục khác, Quân nhận ra con gái thường muốn có một người anh trai và muốn người yêu mình cũng là một người anh trai tốt. Quân tặng Hà quyển truyện chỉ là để lấy lòng Hà, lần đó Quân gặp may vì thấy em gái Hàn có quyển đó. Quân mua lại gấp 10 lần giá trị thật của cuốn truyện để em gái Hàn nhường lại cho Quân. Quân đã điều tra được trên blog của Hà là thích ăn sầu riêng và làm như đó là một chuyện tình cờ. Tất cả, tất cả chỉ là một kế hoạch. Những lòng kiêu hãnh không cho Quân bỏ cuộc. Quân thấy cần phải tỉnh táo hơn là mọi chuyện có thể nằm trong tầm kiểm soát. Còn một tuần nữa cơ mà. Quân đã thề không bao giờ muốn yêu ai, vì Quân sợ sẽ giống bố mình, phải làm cho một ai đó tối tối đợi mình say rượu về, tận khuya, rồi hầu hạ mình như một ông vua, nghe mình chửi mắng, và người đó phải khóc vì mình.
Quân quyết định phải dùng mưu khác.

cuối tuần thứ 3.
“Ngày hôm qua tôi yêu thầm, người...” tiếng điện thoại vang lên dưới đống chăn.
• Hà à, Quân đây. Có rỗi không? Đi cùng Quân một tí được không.
• Uh, một lát thôi nhé vì Hà tí nữa Hà có hẹn.
• Uh nhanh thôi, Quân nhờ Hà mua quà giúp mẹ ấy mà.
• Mình sẽ xuống ngay.
Trên đường về, cả hai đứa gặp mưa, những trận mưa bất chợt. Ào ạt và xối xả. Trong cốp xe Quân có mỗi một cái áo mưa lại nhường luôn cho Hà.
• Quân lên phòng mình sấy cho khô đầu tóc đã rồi hãy về, mình cũng sẽ gói lại quà, bị ướt gần hết rồi.
• Không ngại chứ. Mình lên một lát đợi Hà gói xong rồi mình sẽ về luôn.
...
• Phòng Hà thơm nhỉ lại ngăn nắp thế, đúng là phòng con gái. Mùi này mùi bạc hà phải không.
Hà đang cắt một miếng giấy gói quà để bọc lại cho Quân. Một cái áo lụa thêu khá đẹp màu gạch non mà theo như Quân bảo thì mẹ Quân thích màu ấy - Uh, mình thấy trời này dùng sáp thơm mùi ấy sẽ mát và dễ chịu hơn. Xong rồi đây.
• Cám ơn nhé, Quân về luôn đây.
• Gửi lời chúc sinh nhật của Hà đến bác nhé.
Quân thấy trong lòng thực sự không thoải mái tí nào, dù mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Quân thấy như mình đang lợi dụng Hà.
Cơn mưa buổi chiều vẫn dai dẳng, đến tận nửa đêm rồi mới tạnh hẳn. Mùi hoa sữa thơm sực ùa vào cửa sổ, trời mát lạnh như căn phòng đầy mùi bạc hà Quân ngửi ban chiều. Màn hình điện thoại hiện 3 Missed calls và 2 messeg. Tất cả là của “15”. Đây là cô gái thứ 15 của Quân.
Messeg1: “Q ve chua, trời van mua to can than nhe, khi nao ve den nha Q goi cho minh nhe ”
Messge2: “Q van chua ve den nha a, Ha rat lo lang”.
Nở một nụ cười chua chát. Nó thầm nghĩ nếu không ra tay lúc này thì thật phí. Quân nghĩ “mặc kệ đã đến lúc ra đòn cuối cùng không thì sang tuần sau sẽ hơi vội vàng”, có thể hơi lạnh lùng thật đấy, nhưng phương châm của Quân là sẽ không bao giờ yêu ai.
• Hà à, Mình về nhà lâu rồi, nhưng mải giúp mẹ tí nên quên không gọi cho Hà. Uh may mà về đến nhà quà vẫn khô coong. Mẹ mình thích quà lắm. Mẹ có gửi lời cám ơn đến Hà và bảo hôm nào Hà đến chơi đấy.
• Vậy là tốt rồi, mình cứ lo bác không thích. Hôm nào mình sẽ sang Quân chơi.
• Mình, À này, à mà thôi.
• Có gì vậy, Quân nói đi?
• uh, mình, thôi Hà đi ngủ đi.
• Sao vậy Quân cứ thế là sao, nói đi, cần nhờ mình giúp gì à?
• Hà này, mình mến Hà, mình muốn Hà làm bạn gái mình được không.- Nó cố nói giọng ngập ngừng và vội vã như muốn tạo lòng tin, để câu nói vừa rồi không quá trơn chu. Nhưng quả thật nó cũng thấy là là từ nó nói sao lại là “mến” mà không phải là câu nói “anh yêu em” thẳng tuột như mọi lần.
• Quân buồn ngủ rồi, thế nhá, chào! Hà còn bận một số chuyện. Nói chuyện sau nhé. tút...tút...tút...
Đúng như Quân nghĩ, tối nay Hà sẽ mất ngủ. Nhưng Quân thấy mình cũng cứ nằm đếm nhịp đồng hồ đến tận 3h sáng.
Ôi chuyện gì này, chuyện này là sao, Quân nói gì thế nhỉ. Cậu ấy có lẽ đã giỡn mình. Coi mình tầm thường như bao cô gái tỉnh lẻ khác sao. Quân có thể thật dễ mến nhưng cậu ấy không dành cho mình. Cậu ấy là con trai cả trong một nhà giàu có và quyền thế, bố cậu ấy làm tổng giấm đốc một công ty lớn, cậu ấy thông minh và vui tính, cậu ấy là con trai Hà Nội, xung quanh cậu ấy có biết bao nhiêu cô gái vây xung quanh. Cậu ấy coi mình là gì cơ chứ ... Giấc ngủ mộng mị kéo dài cho đến tận khi tiếng chuông đồng hồ kêu mới khiến Hà tỉnh giấc. Một tuần mới bắt đầu thật nặng nề.

Tuần thứ 4.
Hà cúi gằm mặt xuống bàn, cố không nhìn xung quanh, nó thấy mọi thứ lại như trở về hôm đầu tiên đi học. Tự ti, mặc cảm và thấy thua kém tất cả. Nó thấy mất bối rối và không biết phải đối mặt với Quân ra sao. Cậu ấy đến rồi kìa.
Hôm nay cả hai đứa không nói với nhau lời nào. Đều cắm cúi vào bài giảng một cách “lơ đãng”. Hà thấy khó nói thật sự, câu chuyện sẽ trở nên thật nhạt nhẽo ra sao ấy. Còn Quân muốn để cuộc nói chuyện vào lúc cuối giờ, khi ấy có thể mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
• Hà ơi, chuyện hôm qua, mình nói thật đấy.
• Mình không muốn nhắc lại chuyện đấy. Quân chỉ coi mình như trò đùa phải không, mình biết Quân coi mình như một bé nhà quê và Quân nói như vậy để xem Hà có xiêu lòng hay không à. Quân nhầm rồi. Mọi chuyện Quân làm cho Hà, Hà đều rất biết ơn. Nhưng Hà biết, làm bạn với Quân có lẽ hợp với Hà hơn.
• Mình không hề nghĩ về Hà như vậy. Bên Hà Quân thấy thật sự dễ chịu mà. Tại sao Hà lại tự ti như vậy, Hà là một cô gái tốt bụng, thông minh và học rất giỏi, hơn nữa Hà còn là người bạn đầu tiên ngoài mẹ Quân ra quan tâm đến việc Quân thích gì, muốn gì và là người đầu tiên lắng nghe những chuyện không đâu của Quân. Mình không muốn chúng ta chỉ là bạn bình thường vì Quân thấy thật sự cần Hà bên cạnh với vai trò một người bạn gái, vì có những thứ chỉ là bạn bè thôi thì không thể hiểu hết được. Quân biết Hà sẽ nghĩ là Quân đùa cợt mình, nhưng Quân sẽ để dành thời gian cho Hà suy nghĩ lại. Những mình đợi câu trả lời của Hà.
Hà không nói một câu nào, quay bước bỏ về. Hôm nay trời lại nắng vàng rực mà trong lòng nó thấy sao bề bộn và rối bời. Có thể Quân nói đúng, nó đã quá tự ti hay sao. Những nó không nghĩ mình có thể làm bạn gái của Quân, nó sợ cảm giác sẽ bị mọi người dè bỉu và chế diễu “tại sao một con bé nhà quê như mày lại có thể làm bạn gái của Bảo Quân”, nó sợ tất. Nó cảm thấy như những âm thanh đó đang đập liên hồi vào đầu nó. Những nó thực sự có cảm tình với Quân và quan trọng là nó muốn điều mà Quân nói. Câu nói của thằng bạn cũ lại vang vất:“Cứ kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy”.Quân gọi
- Alo, Hà đã suy nghĩ xong chưa.
- Quân! Thật sự là điều này rất khó khăn đối với mình, mình thấy mình không được như Quân nói đâu. Có lẽ chúng ta là bạn thì tốt hơn.
- Mình tin vào nhận định của mình, Hà là người mà Quân muốn làm bạn. Mình không muốn nói nhiều về những suy nghĩ của mình nữa.

o Nếu vậy thì...
o Coi như Hà đã nhận lời nhé. Good night.
Vậy là nó đã thành công, từ giờ cho đến cuối tuần nó sẽ dần Hà ra mắt lũ bạn. Thành công này khiến nó vui hơn tất thảy những thành công trước. Và lần đầu tiên nó thấy thật sự mến Hà thì phải. Có lẽ vậy...
Mình là thế liệu có đúng không nhỉ. Thôi kệ một người con trai biết thương mẹ thì sẽ không thể là một người xấu.
Thứ 7, cuối tuần thứ 4.
- Hà này, tối nay anh có thể mời em đi chơi cùng bọn bạn anh được không. Coi như ra mắt ấy mà
- Không, em ngại lắm. Với lại bạn bè của anh em không quen ai cả, em thấy khó xử.
- Chưa quen thì coi như làm quen dần dần. Anh muốn mọi người biết anh có một bạn gái xinh xắn và thông minh như em. Em ngại gì nào?
• - Không em vẫn thấy kỳ lắm.
- Toàn bọn cùng lớp ấy mà. Em thấy đấy, hôm nọ em đến nhà anh mẹ anh chả quý em đấy sao.
• - Thôi thế vậy, tối nay em sẽ đi cùng anh.
Hà cố gắng trang điểm nhẹ nhàng và thay một bộ váy mẹ nó tặng hôm sinh nhật, nó biết cái váy này không hề rẻ tiền chút nào và cũng khá bắt mắt. Những nó thấy cứ có một điều bất an nào đó mà không thể lý giải nổi.
Trời! Quân và bạn tổ chức liên hoan ở quán ăn Nhật Bản mà Hà làm part time. Hà thầm hi vọng là mình sẽ không bị phát hiện hay là một điều gì đó đại loại như thế. Hôm nay trời lại mưa, Hà muốn vào WC để sửa sang lại đầu tóc và quần áo vừa bị mưa bắn. Tình cờ, Hà nghe thấy một cuộc nói chuyện của hai cô gái khá xinh xắn trong đó.
• - Này Hoài, biết gì không, tối nay Quân Kill ra mắt mô hình mới à.
- Thế hả, nhanh nhỉ, tưởng là 5 tuần. Mà nghe thằng Hàn bảo con bé ấy quê ngất trời.
- Ôi dào thằng Quân ấy có yêu ai bao giờ đâu, nó chả tuyên bố với bọn mình hồi trước rồi còn gì. Nó bảo sưu tập các em là sở thích của nó. Lần này nó bảo là muốn thay đổi khẩu vị cho mới lạ. Tao cũng thấy tò mò, chắc bé này thấy Quân nhà ta công tử, lại nhà giàu sụ thì chết luôn từ tuần đầu tiên ấy chứ
• - Uh có lẽ thế, Nó còn đặt biệt danh cho bé này là 15 thì phải. Hahaha, cô bé thứ 15.
- Thôi nhanh lên ra còn xem mặt, chắc là lại như mọi lần, thằng Quân giới thiệu và hôn con bé ấy một cái. Thằng Hàn lên trao tiền thưởng rồi con bé ấy mới vỡ oà lên khóc rồi chạy như bay ra ngoài, bỏ về. Chúng mình lại được thằng Quân kéo đi khao chiến thắng một chầu rồi lục tục kéo về đợi 5 tuần sau xem lại vở hài kịch mày nhỉ.

o Thì lệ cũ vẫn vậy, chắc thế.
Tiếng cười của hai cô gái đã xa mà lòng Hà như muốn tan nát. Hà biết mà, mọi chuyện tốt đẹp đâu có dành cho Hà như nó vẫn nghĩ. Nó thấy mình đúng như câu “đũa mốc mà chòi mâm son”, tại sao nó lại nhận lời Quân, tại sao nó lại dễ dàng như vậy. Mọi chuyện đều là giả dối, nó thấy khinh bỉ chính mình và căm ghét Quân vô hạn. Nó úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi. Nếu như không biết sự thật thì vài phút nữa nó sẽ chạy bỏ về và làm trò cười cho lũ bì ổi bên ngoài đó sao. Tại sao nó lại thấy mình tầm thường như thế cơ chứ. Có tiếng chuông điện thoại của Quân. Cô gái thứ 15 ư, nó thầm nghĩ, phải làm thế nào cho Quân phải trả giá về hành động xúc động phạm mình như thế.
-Alo Tôi đã biết mọi chuyện, tất cả chỉ là trò đùa mà thôi, tôi ghê tởm anh!- Tiếng cúp máy khô khốc. Nó không muốn nghe Quân nói thêm gì nữa. Khôn hiểu tại sao nó thấy mình lại tỉnh táo và bình tĩnh như thế. Dù nó biết, thật sự là nó đã cảm thấy yêu Quân từ lúc nào không hay.
Chuyện quái gì thế này, mình đã định sẽ giới thiệu Hà là người yêu đúng nghĩa của mình chứ không phải trò đùa cho lũ bạn như mọi lần. Đúng ra mình không định đưa Hà đến đây những mình đã trót hứa với Hàn, mình cũng muốn mọi người thấy mình đã yêu thật sự. Mình sẽ tuyên bố là mình đã thua cuộc, mình muốn mọi người ghen tị vì mình có được một bạn gái như Hà. Nhưng sao thế nhỉ: Hà biết tất cả mọi chuyện rồi là sao, chẳng lẽ...
• Quân phóng như bay đến chỗ Hà, đập cửa.
- Mở cửa, anh cần giải thích, mọi chuyện không phải như vậy. Anh biết em có trong đó, em mở cửa đi.
• - Anh cút đi. Đồ thối.
- Em nói anh thế nào cũng được, nhưng em cần nghe anh giải thích. Đúng là trước kia anh và Hàn đã có hứa và cá cược với nhau như vậy nhưng càng lấn sâu anh càng thấy anh đã thực sự yêu em. Những điều anh nói hôm tan học đó là sự thực. Anh yêu em thật mà Hà. Anh biết trước kia anh đã là một thằng sơ khanh như thế nào nhưng đó là chuyện đã qua rồi, hồi đó anh thật ngu ngốc. Anh xin em hãy tin anh nói.
- Anh định lừa tôi một lần nữa để anh dắt tôi như dắt một mô hình đến chỗ lũ bạn anh để chúng cười nhạo tôi ư. Để tôi nói nhé,anh hôn tôi và rồi anh lấy tiền thưởng, rồi anh nói vào mặt tôi là tất cả chỉ là trò đùa, lũ bạn anh cười phá lên, còn tôi bỏ chạy chứ gì. Anh cút đi, tôi thề sẽ không bao giờ tin anh nữa.
-Anh sẽ chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ. Anh biết mọi chuyện anh nói bây giờ sẽ không thể khiến em tin. Những chít em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy.
• Quân vẫn đợi mãi ngoài cửa cho đến giờ khu nhà Hà phải đóng cửa.
Sáng hôm sau, Quân đã đến từ sáng sớm, đợi mãi mà vẫn không thấy Hà mở cửa, ngồi chờ ngoài đó cả ngày. Điện thoại thì tắt máy
Sáng thứ hai, dù đến từ sáng sớm những hôm đó Hà không học, cả thứ 3,4,5,6 tuần đó Hà cũng không đến trường. Quân đều đến nhà Hà sau mỗi buổi học nhưng lại thấy cửa khoá ngoài. Một người đi học thường xuyên như Hà tại sao lại nghỉ học nhiều như vậy. Hay Hà về quê, hay nhà Hà có chuyện, hay Hà bị ốm. Đầu Quân như nổ tung.
- Sao vậy mày! Hôm thứ bảy vừa rồi mày không dẫn em nhà quê mà đến làm bọn tao mừng hụt, thua rồi à.
• - Tao cấm mày gọi Hà là nhà quê nghe chưa, Ừ đấy tao thua được chưa nào.

o Mày yêu nó rồi à? Này đừng có nói là đúng rồi đấy nhá!
Quân bỏ ngoài tai lời của Hàn chảy như bay theo Đan vì Quân biết trong lớp này Đan là người hay chơi với Hà nhất.
- Nó bị ốm từ cuối tuần trước rồi, viêm phổi do nhiễm lạnh, Quân không biết à, Hà sốt và tức thở lắm. Bố mẹ Hà đều xuống túc trực trong bệnh viện cả rồi.

o Hà nằm viện nào.
o Viện...
Nó chạy như điên như dại vào phòng Hà nằm, cái mùi sát trùng của bệnh viện nồng nặc. Nó biết hôm ấy Hà bỏ về trong đúng lúc trời mưa to. Tại nó mà Hà như thế. Mái tóc đen nhánh phủ che mất vầng trán trắng bệch, nhìn Hà thật bé nhỏ trong tấm áo bệnh viện rộng thùng thình. Khẽ vuốt mái tóc mái cho Hà mà lòng nó như có ngàn vết dao đâm. Nó thấy mình bất lực.
• - Cháu là ai? Cháu quen Hà à?
- Cháu học cùng lớp bạn ấy, cháu nghe tin nên đến thăm Hà ạ. Bác là bố của Hà phải không ạ.
- Ừ, hôm nghe tin nó ốm phải vào bệnh viện, bác gái lo quá ngất đi. Hai bác xuống chăm nó mà thấy tình hình vẫn chưa tiến triển lên mấy. Bác sĩ bảo nó đi mưa bị nhiễm lạnh, thật chẳng hiểu đi đâu mà mũ nón không mang. Nó là con một nên hai bác lo quá.

o Chắc Hà sẽ mau khỏi thôi, bác đừng quá lo lắng.
Nó nói mà thấy giọng nó cứ nghèn nghẹn và khô khốc trong họng. Nó biết vì sao Hà đi mưa và bị ốm. Nó biết nó là nguyên nhân của mọi chuyện. Nó biết nó là một thằng tồi.

o Quân này Hà ra viện rồi đấy, cậu có đến thăm không.
o Có lẽ mai tớ sẽ đến. Hôm nay tớ bận
Nó vui như phát điên, hôm nào nó cúng đến thắm Hà những không hôm nào nó vào tận nơi mà chỉ đứng ở ngoài nhìn, nó sợ phải nhìn thấy đôi mắt căm thù của Hà dành cho nó. Cho đến giờ nó vẫn vẫn không có đủ can đảm ấy.
Những ngày sau đến lớp, Hà luôn lảng tránh nó, đã mấy lần nó gặp Hà cuối giờ hay ở nhà nhưng lúc nào Hà cũng bảo Hà đang rất bận. Nó biết Hà đã không bao giờ cho nó một câu giải thích. Đôi mắt Hà nhìn nó trở nên vô cảm.
Một tháng sau.
• Tin nhắn của Quân hiện lên máy Hà:
• Ha, anh biet em khong tha thu cho anh, va khong cho anh co hoi giai thich nhung anh muon bao voi em rang, anh sap di du hoc roi. Tu gio em se khong phai nhin thay anh nua. Nhung anh muon em biet rang du co di dau hay di bao lau chang nua, nhung em la co gai dau tien ma anh yeu va mai mai sau nay cung vay. Du em ghet anh nhung anh muon em nho em mot viec, viec cuoi cung. Anh di roi, thinh thoang em hay den tham me dum anh nhe, me anh rat quy em, o nha mot minh ba se buon lam. Chao em. Luon yeu em. Anh xin loi
Quân đã đi được 2 tháng rồi, những ngày này bỗng trở nên thật yên bình và lạnh lẽo. Hà Nội những mùa đông gió heo may. Sắp sang năm mới rồi, mỏi nẻo đường đều ngập tràn không khí năm mới. Hà thấy trong lòng mình thật trống vắng. Giữ lời, cuối tuần nào Hà cũng đến nhà Quân thăm bác gái. Có vẻ như dạo này bố Quân hay về nhà thường xuyên hơn. Hôm nay là một cuối tuần như thế. Hà đang giúp mẹ Quân sắp xếp ít đồ trang trí mới mua trong phòng khách.. Hà còn biết rằng, trước kia, Quân có một người em gái đã mất khi còn nhỏ xíu do bệnh tim, vì thế lớn lên Quân rất thích có em gái. Đan còn cho Hà biết, khi mình nằm trong bệnh viện hôm nào Quân cũng đến đứng ngoài cửa sổ mà chỉ dám nhìn vào. Hà còn biết rằng, Hà đã tha thứ cho Quân.
- Của cháu này, trước khi đi nó nhờ bác gửi tặng cháu hôm Noel, phải đúng Noel mới đưa. Cháu mở ra xem, có gì mà bí mật vậy.
Lớp giấy gói sột soạt trên tay Hà rơi xuống đất, một đĩa phim hoạt hình Wall-E, và một tấm thiệp kẹp trong đó. Nét chữ của Quân
“Khi em nhận được món quà này, anh đã đi rất xa rồi. Như ngày xưa anh đã hứa, sẽ có ngày anh tìm được một bộ phim hoạt hình mà em thích. Anh đã không lừa em phải không”.
Một giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu trong cốc chè sầu riêng ngày nào lăn tròn trên vỏ đĩa phim. Bộ phim hoạt hình mà Hà biết chắc chắn nó sẽ có hậu như việc Hà sẽ chắc chắn đợi Quân về.


Được sửa bởi Uầy Kiên ngày Sat Oct 17, 2009 2:21 am; sửa lần 1.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Thủ Lệ Fri Oct 16, 2009 7:56 am

Uầy Kiên đã viết:
TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! 4aa58fe5_chieubuon

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...



“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”


Đọc r`… Liệu có dễ dàg chấp nhận đc ny mìh bị mất cáh tay r` ngày nào cũg fải nhìn cũg fải chứg kiến … chẳng thằg đàn ông nào làm đc cả ~ … yêu nh hơn thì khổ hơn thôi …
Thủ Lệ
Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ

Tổng số bài gửi : 27
Kinh Ngiệm : 532333
Reputation : 0
Join date : 16/10/2009
Age : 31
Đến từ : Hoa Kì =)~

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ TƯ-NGỌT NGÀI VÀ CAY ĐẮNG

Bài gửi  Uầy Kiên Sat Oct 17, 2009 2:05 am

Một câu chuyện tình buồn, một chuyện tình thoảng qua như cơn gió, cơn gió kèm theo những êm đềm, ngọt ngào và cả những cay đắng của những giọt nước mắt...

Em. Không có gì nổi bật trong bữa tiệc sinh nhật ấy, sinh nhật một người bạn thân của tôi. Cả buổi em không hát bài nào, tôi cũng chẳng hề để ý đến em. Gần cuối bữa tiệc, tôi tròn mắt ngạc nhiên khi em chạy sang chỗ tôi và khiến tôi ngạc nhiên đến buồn cười khi em hỏi: "Anh ơi, xe Spacy là xe côn hay xe số anh nhỉ?"... Câu nói làm quen vừa... ngớ ngẩn vừa buồn cười đó của em làm tôi mãi không quên...

Từ hôm ấy, những cuộc điện thoại, tin nhắn của em là món ăn không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày của tôi. Khi thì là một câu chuyện cười, khi thì một ngày học hành của em, lúc lại là một bài hát em gửi tặng tôi. Tôi thì sao, tôi vẫn dửng dưng và chỉ coi em như một đứa... em gái hư. Hư vì cố công cưa cẩm ông anh mình. Em luôn là người chủ động hẹn tôi, và trong năm lần em hẹn thì ba lần tôi đã không đến...

Một chiều mùa hè, trời oi bức, mây đen vần vũ như sắp nổi cơn giông, tiếng chuông reng reng, giọng em nhè nhẹ bên đầu dây bên kia:

- Đến đón em đi.

- Em ở đâu đấy? Sắp mưa rồi còn đi đâu? Tôi ngáp ngủ hỏi lại.

- Đến đón em đi mà. Em đang ở...bãi giữa.

Tiếng tút tút ngắn vang lên mà tôi chưa kịp nói gì thêm. Nếu trong trường hợp này bạn sẽ làm gì? Tôi thì...ngủ tiếp.
Một lát sau chuông điện thoại lại reo. Tôi nhấc máy chậm chạp:

- Anh, anh không đến à?

- Em ở đấy thật đấy à?

- Em ướt hết rồi.

- Chờ anh anh đến đây.

Mệt mỏi, tôi mặc quần áo và quyết định đến đó nói cho em hết những phiền toái mà tôi đã gặp từ khi quen em.

Trời mưa ào ào. Mắt tôi nhòa đi, gần như không thể thấy đường nữa. Dựng xe trên cầu Long Biên, tôi đi bộ xuống bãi giữa. Mưa làm đất ở đây lầy lội, bùn dính chặt lấy chân. Đi bộ một đoạn xa, tôi nhìn thấy bóng cô bé đang ngồi, thu lu dưới mưa đến tội nghiệp. Tôi đến, nhẹ nhàng xoa đầu em:

- Hâm à, mưa thế này ngồi đây làm gì?

- A anh, anh đến muộn quá, hỏng hết tác phẩm của em rồi.

- Tác phẩm bùn à em? Tôi hỏi đùa.

- Đúng rồi! Bây giờ hơi khó nhìn đấy anh ạ. Em chỉ ra phía trước mặt.

Tên tôi và tên em được viết trên cát kèm theo một trái tim to đùng ***g vào tên hai đứa.

Tôi mỉm cười, những điều tôi định nói lúc đi đã quên hết sạch. Em đã làm được. Làm trái tim tôi rung động một lần nữa. Nhưng liệu có phải không, lý trí tôi lại đắn đo. Tôi đã nhiều lần thấy những giọt nước mắt cả đau khổ lẫn tức giận của những người con gái tôi từng yêu. Tôi không muốn thêm một lần nữa, một người con gái lại... khóc vì tôi.

Tôi đưa em lên chỗ đất cao hơn. Hai đứa cùng ăn món bánh do em tự làm:

- Bánh này là bánh H và C nhé! Dành riêng cho anh và em thôi.

Trời ngớt mưa, nhìn em và tôi thật buồn cười. Ướt nhẹp như hai con chuột. Xẩm tối, tiếng ếch, nhái, dế kêu du dương. Em lại hỏi:

- Ếch kêu anh ạ, anh nghe chuyện công chúa ếch và hoàng tử ếch chưa?

Thế là một câu chuyện biến tấu từ cổ tích được em kể. Kết thúc, kết thúc là... công chúa ếch và hoàng tử ếch hôn nhau. Kể xong, em nín thinh, nhắm mắt đợi chờ... Tôi nhẹ nhàng đặt vào môi em môi nụ hôn... Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ để cảm nhận môi em run lên, và trái tim tôi cũng khẽ rung lên theo nhịp tình yêu...

Từ ấy, trái tim tôi và em cùng nhịp đập... Một tình yêu nhẹ nhàng và em luôn mang đến cho tôi bất ngờ, những bất ngờ thú vị.

Nhưng dường như tôi hãy còn quá trẻ con để yêu được một ai lâu dài. Vào lúc đó, tôi bắt đầu thích đi chơi với bạn bè hơn những chiều thứ 7 bên em, thích ở nhà ngủ hơn là những ngày mưa cùng em...

Rồi một ngày, tôi đi xem phim cùng lũ bạn. Cả lũ đang vui vẻ bước ra khỏi rạp, tình cờ tôi gặp một người bạn của em. Tôi nhận được tin dữ.

Không, tôi không tin. Cả buổi chiều hôm đó, tôi tự nói với mình rằng, con bé đó định lừa mình, chắc chắn thế... Nhưng rồi nghĩ lại, ai lại có thể đem chuyện đó ra làm trò đùa? Đêm đó, tôi không ngủ...

Sáng hôm sau, tôi đến. Vâng, là thật...

Nước mắt chực trào trong mắt. Em đi đúng ngày hẹn với tôi mà tôi không đến... Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn. Tôi bước vào đó, một mình. Tôi không quen ai bạn em, không quen ai người nhà em, và tôi cũng không rõ tôi là ai đối với em nữa.

Tôi đến gần bên em. Tôi hay lương tâm tôi, hay cái sự sợ hãi yếu đuối trong tôi không cho phép tôi dám nhìn em lần cuối. Tôi vào một mình, ra cũng một mình. Bước chân vội vã theo những giọt nước mắt lăn trên má. Về nhà, tôi lao ngay vào phòng, gục mặt vào gối và khóc... Khóc òa, khóc để quên hết mọi thứ. Em đi rồi, ra đi thật rồi.

Sau mỗi lần vấp ngã, tôi tự nhủ với mình, hãy cố gắng sống tốt hơn, cho những gì đã mất, cho những gì đang có và cả những gì sắp có. Biết nắm giữ cơ hội, sống thật với chính mình, sống hết mình vì mọi người... Để một ngày nào đó nhìn lại, không thấy tiếc nuối những gì trong quá khứ... Vì...

Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay...

Kỷ niệm của tôi đã là dĩ vãng được 3 hay 4 năm kể từ ngày đó. Ngày em đi, em chỉ mới 16 tuổi, cũng đang là học sinh của trường Chu Văn An. Em ra đi vì một tai nạn xe máy.


Được sửa bởi Uầy Kiên ngày Sat Oct 17, 2009 2:23 am; sửa lần 1.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy Kiên Sat Oct 17, 2009 2:10 am

Đọc r`… Liệu có dễ dàg chấp nhận đc ny mìh bị mất cáh tay r` ngày nào cũg fải nhìn cũg fải chứg kiến … chẳng thằg đàn ông nào làm đc cả ~ … yêu nh hơn thì khổ hơn thôi …
Ai phát biểu câu này thế nhỉ.Sai lầm thế.Mất đi cánh tay đâu phải có gì to tát.1 người vì lo cho 1 người đến suýt mất mạng sống của mình thì quá là cao cả.Nếu là anh ,anh sẽ yêu ng ấy đến trọn đời.Đưg nói mất 1 cánh tay.Dù có nằm im 1 chỗ ũng vẫn thế.Đồ trẻ kon
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Thủ Lệ Sat Oct 17, 2009 6:34 am

Uầy Kiên đã viết:Đọc r`… Liệu có dễ dàg chấp nhận đc ny mìh bị mất cáh tay r` ngày nào cũg fải nhìn cũg fải chứg kiến … chẳng thằg đàn ông nào làm đc cả ~ … yêu nh hơn thì khổ hơn thôi …
Ai phát biểu câu này thế nhỉ.Sai lầm thế.Mất đi cánh tay đâu phải có gì to tát.1 người vì lo cho 1 người đến suýt mất mạng sống của mình thì quá là cao cả.Nếu là anh ,anh sẽ yêu ng ấy đến trọn đời.Đưg nói mất 1 cánh tay.Dù có nằm im 1 chỗ ũng vẫn thế.Đồ trẻ kon



Thú Thủ Lệ fát biểu đấy =)~ ừ thì cũg có 1 số trườg hợp làm đc ch cao cả đấy nhưg ko nh và sức chịu đựg của con ng cũg chỉ có hạn. Rồi sẽ 1 ngày ra đi ko sớm thì muộn :>

Thú Thủ Lệ affraid
Thủ Lệ
Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ

Tổng số bài gửi : 27
Kinh Ngiệm : 532333
Reputation : 0
Join date : 16/10/2009
Age : 31
Đến từ : Hoa Kì =)~

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ NĂM

Bài gửi  Uầy Kiên Sun Oct 18, 2009 1:37 am

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."



0Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?


Được sửa bởi Uầy Kiên ngày Mon Oct 19, 2009 12:48 am; sửa lần 1.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Thủ Lệ Sun Oct 18, 2009 2:44 am

Uầy Kiên đã viết:
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ ***g chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."



0Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?

Ước gì con chuồn chuồn sẽ tìm đc 1 con chuồn chuồn khác ...ko bị tai nạn, ko bất tỉnh ... và sẽ ko fải đánh đổi hy sinh để rồi mất tất cả >:d< Nó đág đc như thế :> pale Sad


Thú Thủ Lệ affraid
Thủ Lệ
Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ

Tổng số bài gửi : 27
Kinh Ngiệm : 532333
Reputation : 0
Join date : 16/10/2009
Age : 31
Đến từ : Hoa Kì =)~

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Thủ Lệ Sun Oct 18, 2009 2:52 am

Mưa và Nước mắt ... Đã đọc tr này 2 lần ... vẫn nhẹ nhàg vẫn ướt mi vẫn xót xa ...

Thú Thủ Lệ affraid
Thủ Lệ
Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ

Tổng số bài gửi : 27
Kinh Ngiệm : 532333
Reputation : 0
Join date : 16/10/2009
Age : 31
Đến từ : Hoa Kì =)~

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Thủ Lệ Sun Oct 18, 2009 3:00 am

Uầy Kiên đã viết:
Một câu chuyện tình buồn, một chuyện tình thoảng qua như cơn gió, cơn gió kèm theo những êm đềm, ngọt ngào và cả những cay đắng của những giọt nước mắt...

Em. Không có gì nổi bật trong bữa tiệc sinh nhật ấy, sinh nhật một người bạn thân của tôi. Cả buổi em không hát bài nào, tôi cũng chẳng hề để ý đến em. Gần cuối bữa tiệc, tôi tròn mắt ngạc nhiên khi em chạy sang chỗ tôi và khiến tôi ngạc nhiên đến buồn cười khi em hỏi: "Anh ơi, xe Spacy là xe côn hay xe số anh nhỉ?"... Câu nói làm quen vừa... ngớ ngẩn vừa buồn cười đó của em làm tôi mãi không quên...

Từ hôm ấy, những cuộc điện thoại, tin nhắn của em là món ăn không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày của tôi. Khi thì là một câu chuyện cười, khi thì một ngày học hành của em, lúc lại là một bài hát em gửi tặng tôi. Tôi thì sao, tôi vẫn dửng dưng và chỉ coi em như một đứa... em gái hư. Hư vì cố công cưa cẩm ông anh mình. Em luôn là người chủ động hẹn tôi, và trong năm lần em hẹn thì ba lần tôi đã không đến...

Một chiều mùa hè, trời oi bức, mây đen vần vũ như sắp nổi cơn giông, tiếng chuông reng reng, giọng em nhè nhẹ bên đầu dây bên kia:

- Đến đón em đi.

- Em ở đâu đấy? Sắp mưa rồi còn đi đâu? Tôi ngáp ngủ hỏi lại.

- Đến đón em đi mà. Em đang ở...bãi giữa.

Tiếng tút tút ngắn vang lên mà tôi chưa kịp nói gì thêm. Nếu trong trường hợp này bạn sẽ làm gì? Tôi thì...ngủ tiếp.
Một lát sau chuông điện thoại lại reo. Tôi nhấc máy chậm chạp:

- Anh, anh không đến à?

- Em ở đấy thật đấy à?

- Em ướt hết rồi.

- Chờ anh anh đến đây.

Mệt mỏi, tôi mặc quần áo và quyết định đến đó nói cho em hết những phiền toái mà tôi đã gặp từ khi quen em.

Trời mưa ào ào. Mắt tôi nhòa đi, gần như không thể thấy đường nữa. Dựng xe trên cầu Long Biên, tôi đi bộ xuống bãi giữa. Mưa làm đất ở đây lầy lội, bùn dính chặt lấy chân. Đi bộ một đoạn xa, tôi nhìn thấy bóng cô bé đang ngồi, thu lu dưới mưa đến tội nghiệp. Tôi đến, nhẹ nhàng xoa đầu em:

- Hâm à, mưa thế này ngồi đây làm gì?

- A anh, anh đến muộn quá, hỏng hết tác phẩm của em rồi.

- Tác phẩm bùn à em? Tôi hỏi đùa.

- Đúng rồi! Bây giờ hơi khó nhìn đấy anh ạ. Em chỉ ra phía trước mặt.

Tên tôi và tên em được viết trên cát kèm theo một trái tim to đùng ***g vào tên hai đứa.

Tôi mỉm cười, những điều tôi định nói lúc đi đã quên hết sạch. Em đã làm được. Làm trái tim tôi rung động một lần nữa. Nhưng liệu có phải không, lý trí tôi lại đắn đo. Tôi đã nhiều lần thấy những giọt nước mắt cả đau khổ lẫn tức giận của những người con gái tôi từng yêu. Tôi không muốn thêm một lần nữa, một người con gái lại... khóc vì tôi.

Tôi đưa em lên chỗ đất cao hơn. Hai đứa cùng ăn món bánh do em tự làm:

- Bánh này là bánh H và C nhé! Dành riêng cho anh và em thôi.

Trời ngớt mưa, nhìn em và tôi thật buồn cười. Ướt nhẹp như hai con chuột. Xẩm tối, tiếng ếch, nhái, dế kêu du dương. Em lại hỏi:

- Ếch kêu anh ạ, anh nghe chuyện công chúa ếch và hoàng tử ếch chưa?

Thế là một câu chuyện biến tấu từ cổ tích được em kể. Kết thúc, kết thúc là... công chúa ếch và hoàng tử ếch hôn nhau. Kể xong, em nín thinh, nhắm mắt đợi chờ... Tôi nhẹ nhàng đặt vào môi em môi nụ hôn... Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ để cảm nhận môi em run lên, và trái tim tôi cũng khẽ rung lên theo nhịp tình yêu...

Từ ấy, trái tim tôi và em cùng nhịp đập... Một tình yêu nhẹ nhàng và em luôn mang đến cho tôi bất ngờ, những bất ngờ thú vị.

Nhưng dường như tôi hãy còn quá trẻ con để yêu được một ai lâu dài. Vào lúc đó, tôi bắt đầu thích đi chơi với bạn bè hơn những chiều thứ 7 bên em, thích ở nhà ngủ hơn là những ngày mưa cùng em...

Rồi một ngày, tôi đi xem phim cùng lũ bạn. Cả lũ đang vui vẻ bước ra khỏi rạp, tình cờ tôi gặp một người bạn của em. Tôi nhận được tin dữ.

Không, tôi không tin. Cả buổi chiều hôm đó, tôi tự nói với mình rằng, con bé đó định lừa mình, chắc chắn thế... Nhưng rồi nghĩ lại, ai lại có thể đem chuyện đó ra làm trò đùa? Đêm đó, tôi không ngủ...

Sáng hôm sau, tôi đến. Vâng, là thật...

Nước mắt chực trào trong mắt. Em đi đúng ngày hẹn với tôi mà tôi không đến... Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn. Tôi bước vào đó, một mình. Tôi không quen ai bạn em, không quen ai người nhà em, và tôi cũng không rõ tôi là ai đối với em nữa.

Tôi đến gần bên em. Tôi hay lương tâm tôi, hay cái sự sợ hãi yếu đuối trong tôi không cho phép tôi dám nhìn em lần cuối. Tôi vào một mình, ra cũng một mình. Bước chân vội vã theo những giọt nước mắt lăn trên má. Về nhà, tôi lao ngay vào phòng, gục mặt vào gối và khóc... Khóc òa, khóc để quên hết mọi thứ. Em đi rồi, ra đi thật rồi.

Sau mỗi lần vấp ngã, tôi tự nhủ với mình, hãy cố gắng sống tốt hơn, cho những gì đã mất, cho những gì đang có và cả những gì sắp có. Biết nắm giữ cơ hội, sống thật với chính mình, sống hết mình vì mọi người... Để một ngày nào đó nhìn lại, không thấy tiếc nuối những gì trong quá khứ... Vì...

Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay...

Kỷ niệm của tôi đã là dĩ vãng được 3 hay 4 năm kể từ ngày đó. Ngày em đi, em chỉ mới 16 tuổi, cũng đang là học sinh của trường Chu Văn An. Em ra đi vì một tai nạn xe máy.

Toàn truyện dễ khóc ... toàn truyện khiến con ng fải nghĩ rồi lại nhớ về nhữg chuyện buồn ... và ...thứ còn lại là sự tiếc nuối ...


Thú Thủ Lệ affraid
Thủ Lệ
Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ
Thú Thủ Lệ

Tổng số bài gửi : 27
Kinh Ngiệm : 532333
Reputation : 0
Join date : 16/10/2009
Age : 31
Đến từ : Hoa Kì =)~

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy Kiên Sun Oct 18, 2009 8:13 pm

[/quote]

Ước gì con chuồn chuồn sẽ tìm đc 1 con chuồn chuồn khác ...ko bị tai nạn, ko bất tỉnh ... và sẽ ko fải đánh đổi hy sinh để rồi mất tất cả >:d< Nó đág đc như thế :> pale Sad


Thú Thủ Lệ affraid [/quote]
Vậy em cố viết nốt câu truyện đi cho nó có hậu nào Very Happy
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 6-MẶT NẠ CỦA QUỶ

Bài gửi  Uầy Kiên Mon Oct 19, 2009 12:50 am

Mặt nạ của quỷ

[ Truyện kể rằng: trên đoạn đường ác quỷ vô tình rơi mất mặt nạ của mình.
Cô bé tò mò soi đi soi lại.. sau ướm thử lên mặt.
Kết quả là mặt nạ của quỷ dính chặt vào da thịt, cô bé không tài nào tháo gỡ được;
Thế là cô bé trở thành 1 con quỷ xấu xí.
Cô bé hoảng loạn, chạy thật nhanh về làng kiếm mẹ;
Mẹ không nhận ra cô bé... lại cùng người trong làng đuổi cô bé đi.
Cô bé tội nghiệp đau đớn tột cùng.
Thế rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô bé xuất hiện.
Ra mặt giúp cô bé giải thích mọi chuyện... chỉ vì cậu tin đấy là cô bé.
Cô bé có được niềm tin yêu... mặt nạ được gỡ bỏ
1 lần nữa quay về trong vòng tay yêu thương của cậu bé ]

"Thế nào ủh anh yêu, đã nghe truyện này chưa ý"
Quàng tay quàng qua vai anh, mái tóc thướt tha của cô lan tỏa 1 mùi hương đặc trưng; anh ngây ngất say trong vòng tay ấm áp của người yêu.

Dĩ nhiên anh đã nghe rồi... cái truyện này, em đã kể biết bao nhiêu lần cho anh nghe rồi mà.
"Ngày mai em sẽ đưa anh ra sân bay chứ ?" anh ngoảnh đầu nhìn cô... nhẹ nhàng nói bên tai.
"Không đâu... vì em sẽ khóc..." Vừa trả lời cô dùng dằn mím chặt lấy môi.
Nhìn khuôn mặt kiềm nén để không khóc ấy của cô... anh bật cười. Chỉ những điều nhỏ nhặt thế cũng đủ để anh cảm thấy yêu yêu. Anh và cô đã bàn tính đến chuyện đám cưới rồi mà.
Vì yêu cầu công việc... anh phải tạm rời xa cô, để ra nước ngoài 1 năm. Nếu có thể, chắc anh đã dắt cô theo mình. Thật đáng tiếc, bố mẹ cô không cho phép.
"Ở nước ngoài, anh cũng phải nhớ đến em cơ đấy !"
"Uhmm, trừ em ra anh chẳng nhớ ai cả đâu."
"Thật à ?"
"Bảo đảm"
Anh ngắt nhẹ mũi, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng. Những giọt nước mắt không nghe lời được nước cứ rơi... khuôn mặt hồng hào xinh xắn dưới ánh đèn... càng làm cô trông xinh đẹp hơn với đôi má ửng đỏ.

Anh gần như định bỏ đi cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp.
"Đừng khóc... vì em... anh nhất định sẽ way về ngay, lúc ấy chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật long trọng nhé, được không ?"
"Dạ... vâng... uhmmm"
"Đừng khóc nữa mà, anh đau lòng lắm, anh yêu em"
"Em cũng yêu anh" ~ Suốt cuộc đời, anh chỉ yêu mình em
Đưa tiễn anh đi được 1 thời gian... vài tháng sau.... cô gái và bạn đã gặp tai nạn trong 1 lần say rượu. Tính mạng bị đe dọa.... để duy trì lại cuộc sống của cô thật khó khăn .

Khuôn mặt cô biến dạng, trông rất đáng sợ.
Vì trong quá trình phẫu thuật...
may vá thiếu cẩn thận mà ra.
Tổn thương.
Cô gái tức tưởi khóc trên giường...
khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mất đi....
sống làm sao đây ?
Kết liễu cuộc đời không hơn sao ?
Bố mẹ nhìn cô e ngại... chẳng dám đến gần. Nếu không có sự khuyên răn của bạn bè... có lẽ cô đã kết thúc cuộc sống tại đấy.
"Đây là email của anh ta, có muốn nói chuyện cùng anh không ?" Bạn bè cố giúp cô.
Khuôn mặt biến dạng khiến cô mất hẳn sự tự tin, khóa mình trong phòng kín... không dám gặp gỡ ai.
Cho dù đó là người cô hết mực yêu thương, cô cũng từ chối nói chuyện.
"Anh ta rất lo cho cậu đấy, một mực muốn biết tình trạng của cô."
"Cậu muốn tôi gặp anh ta sao chứ ? với khuôn mặt như thế này đấy hả ? Bố mẹ còn không chấp nhận được tôi, huống gì là anh ! Tôi thực sự..... không dám... đối mặt với anh ta..."
Từng ngón tay chạm vào da mặt sần sùi nếp gấp khúc, nhăn nhúm như 1 con quỷ....
Đâu rồi ? Cô gái xinh xắn đáng yêu lúc trước của nó đâu rồi ?
Anh sẽ nghĩ thế nào đây ?
Có còn yêu cô nữa không ?
Sẽ còn thích cô nữa hay không ?
Càng nghĩ càng chẳng dám mơ đến việc sẽ chuẩn bị đám cưới với anh.
"Thế..... cũng là 1 cơ hội để cậu thử lòng anh ấy đó chứ !"
Bạn bè cứ khuyên nhủ.... cuối cùng cô quyết định liên lạc lại với anh. Không hề đá động đến khuôn mặt biến dạng của mình, cô tự thu mình trong nỗi sợ hãi.
Tiếp theo đó... ngày nối ngày trôi qua.... thời gian 1 năm đã cận kề.

Anh vui vẻ bàn tính đến các khâu đám cưới mà 2 người phải chuẩn bị trong thư gửi cô gái. Cô lặng người....vỡ tan.... bắt đầu sợ....

Ngày anh về đã đến.
Bạn bè đưa cô đến sân bay.... tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có 1 cơ hội.... có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói đấy không ?

Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang.... đứng lặng im tại góc khuất sân bay... đợi người cô yêu.
Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi... thời gian 1 năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ.

1 năm liên lạc với cô... dù có 1 thời gian bị gián đoạn... nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến 2 người đong đầy nỗi nhớ.... 1 mặt lo lắng .... không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô 1 mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....
Vì hôm nay anh được gặp cô.... người mà suốt 1 năm dai dẳng anh nhớ đến.
Bước chân xuống sân bay...
Trong dòng người đông đúc....
Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc...
Anh tin rằng...
Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
Nhất định cô đã đến...
Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.
Cuối cùng...
Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào..
Anh đã tìm ra cô.
Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.
"Ui da, nhớ chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế à ! "
"Anh... kiếm được em ?" Giọng cô ta nhỏ dần.. như thể chờ đợi 1 câu khẳng định gì đó.
Cảm giác kì lạ bao quanh... anh xoay vai nhìn thẳng vào cô.... mà sao cô lại che đi khuôn mặt của mình như thế ?
"Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?"
Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau cái khẩu trang.... Anh tỏ ra lo sợ... vòng tay ôm cô vào lòng.
Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cô ta sao lại như thế chứ ?
"Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !"
"Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?"
Trước mặt anh,
Cô cởi bỏ nón.
Ttháo mắt kính...
Cuối cùng cùng là cái khẩu trang.
Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh...
Mọi người kinh hoàng ... những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Anh vẫn như không có gì.... và bình thản cười to.

Anh hoàn toàn không để tâm.... ôm gọn cô vào lòng... nhẹ nhàng rót vài tai cô:
"Đẹp.. rất đẹp.... Dĩ nhiên anh rất yêu em !"
Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô.... đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng... dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa.... cô gái xinh đẹp lúc trước không còn... anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.

Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới... mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh.
Anh vẫn kiên định sẽ cưới cô.
Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô...
Yêu vẻ đẹp từ nội tâm... không phải ngoại hình.
Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

Sau khi về nước... để hòa nhập nhanh chóng hơn với công việc... anh thường xuyên về nhà muộn.
Cô ở nhà... chờ đợi và lo lắng....
Mặc cho những cú điện thoại báo cáo anh đã đi đâu, làm gì.. cô vẫn cứ lo, vẫn cứ sợ...... rất sợ.
Anh sẽ bỏ rơi cô chỉ vì cô đã đánh mất khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ?

Dần dần cô khép mình, mất hoàn toàn đánh mất lòng tự tin.
Lúc đầu, cô hay gọi điện cho anh... chỉ cần 1 phút chậm trễ... cô cũng vặn vẹo hỏi đủ điều. Về sau, lòng hoài nghi cứ ngày 1 tăng... ngày 1 khắt khe và cáu bẳn. Thậm chí không muốn cho anh đi làm.
Anh khó chịu... nhiều lần muốn nói rõ vấn đề, nhưng lại sợ làm tổn thương cô ấy... anh kìm nén... và im lặng. Dần dà, cô càng ngang tàng, la làng như thể 1 bà điên.
Mọi chuyện đều cần lý do... nói lý do thì lại bắt đầu hoài nghi độ chính xác của nó. 1 lần rồi 2 lần xác minh.... 1 lần tiếp 1 lần.....

Gánh nặng công việc cộng với gánh nặng từ tất cả sự việc, áp lực trước những lời buộc tội vô cớ.
Rút cuộc... anh đã nói.
"Em đừng làm cho tâm hồn em cũng trở nên xấu xí đi chứ !"
Nói rồi, anh bỏ đi.
Đối diện với lời anh vừa nói. Cô òa lên khóc tức tưởi. Cô không muốn thế đâu... chỉ vì... chỉ vì.... cô sợ mất anh thôi mà....
Vì vậy cô đã nghĩ cách ràng buộc lấy anh... không ngờ lại làm anh cảm thấy phiền toái.
Trước đây, cô đâu phải như thế.
Khuôn mặt dị dạng... trái tim cũng trở nên xấu xí... mọi việc bắt nguồn cũng là do cái khuôn mặt xấu xí mà chuyển biến xấu đi.

Cô quyết định xin lỗi anh. Gọi điện. Anh bảo đang họp tại công ty.
Cô chạy đến công ty tìm anh. Nhân viên lại bảo anh không đi làm ngày hôm nay. Cô bàng hoàng.....
Nghi ngờ.... 1 lần nữa gọi điện cho anh..... khóa máy.
Cô bắt đầu lo sợ.... không lẽ anh tìm đến 1 người phụ nữ khác rồi đấy sao ?
Nghĩ đến đó... cô chau mày... vì những suy nghĩ linh tinh thế, nên anh bỏ đi...
Cô chuyển sang lo lắng...cô nên tin tưởng anh nhiều hơn.
Nói rồi, bên đường.... cô nhìn thấy anh đang ngồi cùng 1 phụ nữ trong tiệm coffee shop sang trọng.
Thật không ngờ... suy nghĩ của cô lại là sự thật. Bên đường... anh và cô đang trò chuyện vui vẻ, nói nói cười cười...... những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.....

Cô ta có khuôn mặt thật xinh đẹp.... cái khuôn mặt xinh xắn đáng yêu mà trước đây cô đã từng sở hữu.... và đã đánh mất.
Mặc nhiên.... cô ghét... rất ghét anh !
Anh chê cô xấu xí..... anh chê cô có khuôn mặt dị dạng.... anh bỏ rơi cô rồi !

Qua mấy ngày sau.... hủy lễ cưới.... anh không hề nhận được 1 lý do..... 1 tuần sau... anh đến thăm nhà, nhưng bị cô cự tuyệt. Đến lời giải thích cuối cùng, cô cũng chẳng muốn nghe.

Thế rồi lại 1 năm trôi qua.
Cô ta mang cái mặt dị dạng trải qua cuộc sống. Bạn bè nhiều người khuyên nhủ cô phẫu thuật. Nhưng cô 1 mực từ chối.... cô bảo ít ra vì khuôn mặt này...... cô nhận ra rất nhiều bộ mặt thật của người khác.

Bạn bè cô không từ bỏ. 1 lần, lại 1 lần khuyên nhủ cô sang Nhật phẫu thuật, cho rằng đấy là bác sĩ rất giỏi... rất có tiếng... sẽ đưa cô ta trở về với khuôn mặt trước đây.
Cô cười cười..... thôi thì mặc, thử cũng chẳng sao..... làm sao thì cũng chỉ là 1 miếng da thôi mà.

Trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. 1 tháng điều dưỡng trôi qua. Cũng đã đến ngày cô và bạn bè cởi bỏ lớp băng trắng trên mặt....
Khuôn mặt thân wen xuất hiện.....
Là cô ấy.....
Cô ấy lúc trước đây mà !
Cô gái ngày trước đã trở về rồi !
Cô ấy cười 1 cách đau khổ...
hmmm...
Khuôn mặt lúc trước đã trở về....
Nhưng .. anh đã ko còn nữa rồi.

Từ đó cô sống 1 cuộc sống hoàn toàn khác... 1 cách làm mới cuộc sống. Mối quan hệ được nới rộng hơn.... quen biết nhiều người hơn... và quen được những người có thể là chỗ dựa cho cô.
Cô không cần tình yêu, chỉ cần hạnh phúc.... khuôn mặt này mang đến cho cô 1 cuộc sống hạnh phúc.

Sau đó, cô nhận lời cầu hôn của 1 người đàn ông.
Cô quay trở về Nhật Bản... muốn bày tỏ sự cảm kích với người bác sĩ đã phẫu thuật cho cô.
Vừa lúc ấy.. bệnh viện trả lời.. vị bác sĩ ấy đã rời khỏi bệnh viện....
Cô ngồi chờ... rồi đợi... vị bác sĩ vẫn chưa xuất hiện.
Vừa định quay bước đi.... bất ngờ cô **ng trúng 1 bệnh nhân.... khuôn mặt băng đầy băng trắng.
"Xin lỗi.." Cô sử dụng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình.
Chỉ thấy bệnh nhân ấy nhìn cô kinh ngạc.... rồi gấp rút bỏ đi.....
Cô dường như nghĩ ra 1 cái gì đó....
"Bác sĩ ở đây tốt lắm, hãy để họ phẫu thuật cho anh, khuôn mặt anh nhất định sẽ trỡ về như trước đây....
Đây, xem này ! Tui cũng phẫu thuật ở đây đấy, đẹp chứ ?"
"............." Bệnh nhận im lặng.
Vị hôn phu đứng ngoài gọi với vào..... Cô nhìn anh bệnh nhân cười nhẹ.... quay đầu sải bước đi về phía vị hôn phu.
Nhìn cánh cổng bệnh viện. Nhìn khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc của cô...... nước mắt anh lặng lẽ rơi.....

Mặc nhiên.... nữ bác sĩ xuất hiện đằng sau .... dùng lời lẽ của 1 người Nhật bản xứ
"Anh thật sự yêu cô ấy, vì cô ấy, dâng hiến da mặt của chính mình.... thế mà giờ đây..... cô ta lại chẳng nhận ra anh.....
1 năm trước đây anh đã tìm tôi hy vọng về cuộc phẫu thuật, thế kết quả này anh mãn nguyện chưa ?
Nhưng mà.... tôi có thể miễn phí làm cho khuôn mặt anh trở về như xưa, nếu anh muốn..."
"Không cần đâu... cô ta không nhận ra tôi thì thôi vậy..... hãy để tôi đeo mặt nạ này mà sống nốt những ngày còn lại vậy....."
Nước mắt chảy ngược vào trong......
Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc lúc cô ấy đứng gần bên anh.... mùi hương nhẹ nhàng quay quắt..... mùi hương đặc trưng của cô làm chạnh lòng anh...... anh gượm buồn....
Cảm giác càng cô đơn.........

Sau này cậu bé nhặt lấy mặt nạ của quỷ....
Muốn thử cô bé xem cô bé có nhận ra cậu ta không
Thật bất ngờ.... cô bé không chỉ khóc thét lên khi nhìn thấy cậu....
Lại còn bảo cậu đừng bao giờ đến gần cô ta nữa.
Từ đó.
Cậu bé ấy..... mang bên mình mặt nạ ác độc của quỷ.....
Sống 1 cuộc sống cô độc đáng thương.......
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy...Jina Mon Oct 19, 2009 9:20 am

Cảm giác này em đã trải qua nhưng chỉ đối với những người bạn. cak đây 3 tháng e bị bỏng toàn bộ mặt và trên người do cố mở nồi áp suất khi nó chưa thoát hết hơi, bố đã sơ cứu để e giữ được khuôn mặt lành lặn nhất. Những ngày ở nhà e trốn tránh bạn bè và mọi người. bảo nếu chúng mày đến tao tự tử. Lo sợ chúng nó nhìn mình thật khủng khiếp. Nhà e còn 2 ng thui. bố bận trông quán suốt , vừa sợ vừa cô đơn, thế nhưng chúng nó đã đến và quát cho 1 trận Razz Chắc chỉ có bạn bè mới thế còn bi h người iu như vậy chắc chỉ có Sam trong " Trăng non" thui anh ak.
Uầy...Jina
Uầy...Jina
V.Jin™
V.Jin™

Tổng số bài gửi : 46
Kinh Ngiệm : 532155
Reputation : 0
Join date : 18/10/2009
Age : 34

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty haiz

Bài gửi  Uầy...Xeko™ Mon Oct 19, 2009 11:23 am

Anh làm em khóc đấy ....Tình ảo nhiều qá làm em buồn
Uầy...Xeko™
Uầy...Xeko™
Thiên Tài
Thiên Tài

Tổng số bài gửi : 127
Kinh Ngiệm : 533163
Reputation : 0
Join date : 08/10/2009
Age : 34
Đến từ : Nơi không có Anh ...

http://vn.myblog.yahoo.com/v1p-89

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy Kiên Mon Oct 19, 2009 4:34 pm

Buồn là điều không tránh khỏi.NHưng cũng sẽ làm cho tâm hồn mình phong phú thêm.Sống tốt lên.Đấy là mục đích của topic này.Mọi người tiêp tục ủng hộ nhé
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty :-<

Bài gửi  Uầy...Xeko™ Mon Oct 19, 2009 6:02 pm

anh nay` ko cop truyen hai` len Sad
Uầy...Xeko™
Uầy...Xeko™
Thiên Tài
Thiên Tài

Tổng số bài gửi : 127
Kinh Ngiệm : 533163
Reputation : 0
Join date : 08/10/2009
Age : 34
Đến từ : Nơi không có Anh ...

http://vn.myblog.yahoo.com/v1p-89

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 7-LỜI XIN LỖI THỨ 100

Bài gửi  Uầy Kiên Tue Oct 20, 2009 12:42 am

Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên về rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:




- Cậu đến đón mình được chứ?

- Được, đợi mình 5" (5 phút)

- Nhanh lên đấy nhé?

3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5"..10"...15"... cuối cùng cậu ấy cũng tới.

- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi

- Mình xem một chương trình tivi

- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.

Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.

.... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.

Và tiếp tục, "mình xin lỗi" cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.

Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.

Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.

Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.

Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắm mắt lại.

Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.

"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???

Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.

Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.

Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...

Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.

"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,

nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"

" lần thứ 2.... "

" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện: "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."

Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.

Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy...Jina Tue Oct 20, 2009 9:27 am

Xin lỗi nhiều sẽ thành 1 thói quen, nhiều khi chẳng biết mình lỗi gì, nhưng vẫn xin lỗi, làm vui lòng ai đó
Uầy...Jina
Uầy...Jina
V.Jin™
V.Jin™

Tổng số bài gửi : 46
Kinh Ngiệm : 532155
Reputation : 0
Join date : 18/10/2009
Age : 34

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 8-Đuổi Bắt

Bài gửi  Uầy Kiên Wed Oct 21, 2009 1:16 am

Tiếng gõ cửa rụt rè, tôi chạy ra. Anh nhìn tôi âu yếm và hớn hở. Tôi nói ngay:

- Hôm nay Nguyệt bận học. Anh về đi!

Mặt anh bí xị như cái bánh bao:

- Thứ bảy mà em cũng học hả?

- Sắp thi rồi. Vả lại thứ bảy thì có khác gì thứ hai?

Vẻ đau khổ, hụt hẫng của anh làm tôi cảm thấy bất nhẫn:

- Có lẽ thứ sáu em thi xong. Anh rảnh không?

Tất nhiên là anh rảnh. Tôi đã biết kịp thời cho thêm một chút đường vào ly chanh muối. Xin thề với bạn là bữa đó… dẫu thành phố có bị động đất hay bão cấp mấy mươi thì… anh vẫn đến như thường.

Thơì gian chùng xuống như một tiếng thở dài. Anh nhìn tôi rồi quay đi, chiếc áo sờn và chiếc xe đạp lóc ca lóc cóc. Ðường về chắc dài lê thê.

Tôi đứng nhìn theo vừa thấy ân hận lại vừa thấy bằng lòng với… chính mình. Một sự bằng lòng rất đỏng đảnh và rất con gái. "Khá đấy, Nguyệt ! Ít ra cũng có một quả tim tan ra từng mảnh vì mày…"

Kể ra một buổi chiều thứ bảy dập dìu như thế này, chỉ có điên mới vuì đầu vào sách. Một chút thời gian trò chuyện với anh có nghĩa lý gì so với đống sách bài thi vĩ đại mà tôi đã ngốn gần xong từ mấy tháng nay. "Ác quá Nguyệt ơi! Nhưng không sao! Cần thử thần kinh một chút, cho vui mà."

Tối, tôi ra hành lang đứng hóng gió. Ai như anh ngồi ở quán cà phê bên kia đường, ủ rũ. Ðốm thuốc lá lập lòe soi tỏ khuôn mặt suy tư. Tính trồng cây si sao? Tự nhiên tôi thấy bực mình, dằn dỗi đi vào nhà tắt đèn và kéo kín rèm cửa. "Khung cửa sổ nhà em mỗi tối – ngọn đèn khuya lặng lẽ bóng em ngồi…" Tiếng hát đâu đó vọng lại. Tôi than thầm "lãng mạn quá chàng Roméo ơi!"

Anh yêu tôi đã bốn năm – một khoảng thời gian không ngắn. Anh yêu tôi từ khi tôi còn là một cô bé ngây thơ với hai bím tóc ngúng nguẩy trên đầu. Dù sao, tôi cũng thầm công nhận là anh biết khá nhiều. Dân bách khoa mà thơ chữ Hán thuộc làu làu. Bình văn thơ sắc sảo không thua gì Biêlinxki - Một cái đầu đáng nể! Thế nhưng trong tình yêu, anh chỉ là một chú bé con. Không màu mè, không mánh khoé, không …nghệ thuật tán tỉnh. Anh chân thành, nồng thắm và giản dị như những cuốn sách hay mà anh cố lục tìm mua cho tôi ở ven đường hay những văn thơ tình lãng mạn mà tôi thường thấy xuất hiện trong tập vở. Anh sống thật với những gì mình có. Anh trải lòng cho tôi nhìn rõ. Anh làm tôi xúc động bằng cái tình yêu chân chất ấy, nhưng …có lẽ đó là sai lầm nghiêm trọng của anh. Tình cảm anh cho tôi hoàn toàn hồn nhiên, tự nguyện, không toan tính, không đòi hỏi. Dạt dào mà không ồn ào. Yêu… và có một cái gì đó như sự cam chịu. Thường những. Thường những điều mà ta đạt được dễ dàng, ta lại không biết quý.

Anh yêu tôi nhiều và nhiều quá làm cho tôi nghĩ rằng mình đáng được như vậy, rằng đó là một điều tự nhiên như con người thở hít khí trời, như cây cỏ hướng về ánh nắng … Anh đâu biết rằng một chút lạnh, một chút phớt tỉnh, một chút hờ hững bất cần lại có "tác dụng" hơn gấp trăm ngàn lần cử chỉ chăm sóc, săn đón kia.

Còn tôi, tôi sẽ bật cười nếu ai đó nói rằng tôi yêu anh. Những lá thư tình nồng cháy của anh được đem ra bình luận, đọc diễn cảm và… ngâm lên giữa lũ bạn nghịch ngợm của tôi. Ðứa nào cũng lắc đầu khi thấy anh chờ tôi hằng giờ dưới trưa nắng chỉ để… đưa cho tôi mấy cuốn sách mới tìm mua được! Ðúng là con tim tôi bằng i-nốc. "Nhỏ Nguyệt chẳng có yêu ai hết, nó chỉ chinh phục và chinh phục thôi! những chàng khốn khổ nào lỡ ngã quỵ rồi thì chỉ còn là con zéro"

Tôi giật mình trước nhận xét quái ác của Phương. Nhưng ngẫm ra thì nó cũng có lý. Dòng máu trong người tôi là dòng máu… đi chinh phục mà.

Khi anh nói yêu tôi, tôi bình thản :

- Nếu Nguyệt chưa cảm thấy yêu anh thì sao?

- Thì anh sẽ chờ cho đến khi Nguyệt "cảm" .

- Không , anh chẳng chịu nổi Nguyệt đâu! Rồi anh cũng sẽ bỏ cuộc như bao chàng trai khác. Sau một tháng là cùng.

- Anh sẽ chờ … chờ cho đến khi Nguyệt quyết định chọn một người yêu.

- Thế nhỡ em không yêu ai hết?

Và …anh đã đáp lại tôi bằng một nụ cười khó hiểu . Sự kiên trì của anh làm tôi suy nghĩ. Tai ác thay, khi tôi bắt đầu nghĩ về tình yêu của anh một cách nghiêm túc thì Hùng lại xuất hiện.

Bây giờ chúng tôi lại đang đuổi bắt nhau trên một vòng tròn. Ðiểm đầu là Hùng, kế tới tôi và cuối cùng là anh. Tôi có yêu Hùng không? Chẳng biết nữa. Chỉ thấy rằng Hùng đã tác động nhiều đến tôi. Cái vẻ ngạo nghễ, khinh bạc của anh chàng làm cho tôi điên tiết và cảm thấy … bị xúc phạm nặng nề. Cần phải cho anh ta biết '' lễ độ '' và không được phép hờ hững trước một người con gái đẹp và thông minh như tôi chứ! ''Tôi phát cáu thật sự trước sự lạnh lùng của Hùng – Anh chàng như một quả bong bóng bay cứ vật vờ … chập chờn trước mắt như trêu tức tôi. Người ta vẫn cố đạt cho kỳ được cái mà người ta chưa nắm bắt ở trong tay, mặc dù đôi khi cái mà người ta đang nắm giữ lại đáng quý hơn nhiều. Bây giờ, mục đích duy nhất của tôi là phải làm cho Hùng ngã gục như bao nhiêu anh chàng khác đã từng ngã gục trước tôi .

Tối thứ sáu, anh đến sớm.

- Mấy bữa nay nhớ Nguyệt quá, anh chẳng học được.

Tôi lạnh nhạt:

- Vậy sao? Thế mà Nguyệt không biết đó!

Vừa ngồi với anh vài phút thì Hùng đến – Dầu thơm và xe Dream bóng lộn – Dạo này đã tỏ ra '' ngoan ngoãn '' hơn nhiều . Hai anh chàng gờm nhau.

Anh kiêu hãnh, Hùng ngạo mạn tự tin, nói:

- Tối nay Nguyệt đi xem ca nhạc ở rạp Rex với anh nhé !

Có nên đi không? Kỳ quá. Cái mục đích '' cao cả '' lại lởn vởn trong đầu tôi. Có thể hôm nay chàng sẽ nói… Thấy tôi phân vân, anh tế nhị:

- Nguyệt đi xem cho khuây khỏa. Em mới thi xong mà.

Tôi nhí nhảnh và vô tâm:

- Anh đi luôn cho vui nhé!

Anh bị bất ngờ:

- À … không được, chắc anh không đi được …

Ánh mắt đắc thắng của Hùng làm tôi khó chịu. Anh dắt chiếc xe đạp cà tàng đi ra cổng rồi bỗng quay lại nhìn xoáy vào tôi, cái nhìn đau đớn của một tâm hồn bị tổn thương cực độ. Tôi hiểu anh nghĩ gì. Không! Không phải đâu!

Ánh mắt anh ám ảnh tôi suốt buổi tối. Hùng hỏi:

- Ai vậy?



- Anh chàng bụi hết cỡ ha!

Cái giọng khinh thị của Hùng làm tôi phát cáu:

- Vì anh ấy không muốn là một con công!

- Nguyệt nói vậy là sao?

- Vì con công có một cái đầu quá nhỏ và một bộ cánh quá lớn. Còn anh ta ngược lại.

Tôi trả lời tỉnh bơ. Hùng lặng im trước vẻ gây gổ của tôi. ''Ðầu óc các bà …'' chắc anh ta nghĩ vậy.

Tối hôm ấy anh hiện ra trong giấc mơ của tôi với cái nhìn bị thương '' Em đã chọn con công loè loẹt đó sao? '' Không! Anh lầm rồi!

Tôi giật mình, toát mồ hôi và bỗng sợ mất anh kỳ lạ.

Một …hai …rồi ba ngày trôi qua, anh vẫn không lại. Trống vắng! Tôi ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ nào …? Chắc tại vì anh trở nên quá quen thuộc trong cuộc sống của tôi nên sự vắng mặt ấy đã tạo nên cảm giác hụt hẫng là điều đương nhiên. Nhưng một tuần … Nỗi nhớ quặn thắt, cồn cào. Không thể nào quên được anh. Tôi ra hành lang đứng nhìn xuống quán nước ở bên kia. Những kỷ niệm tràn về - Tôi chống cằm ôn lại từng cử chỉ chăm sóc nhỏ nhặt của anh. Anh đã yêu tôi biết bao…Tôi nâng niu những cuốn sách, đọc lại từng lá thư …và cảm thấy xúc động đến tận đáy lòng. Tôi thèm được giận hờn, thèm được gục đầu lên vai anh mà … khóc.

Sinh nhật – Tôi không tổ chức gì cả. Chiều, tôi ngồi buồn thiu trước nhà, giàn hoa ti gôn tím ngát. Hùng đến – ôm theo một bó hồng nhung to tướng. Anh chàng lúng túng trước vẻ mặt '' hình sự '' của tôi – vẻ ngạo nghễ đã biến mất: ''Anh muốn nói với Nguyệt rằng … Anh yêu em''. Hùng táo bạo vòng tay qua người tôi – hôn lên mái tóc …

''Mi đã chiến thắng rồi đó Nguyệt – Ðược gì?'' Tự nhiên tôi nghe lòng tê tái lạ. Những giọt nước mắt chảy dài. Hùng ngơ ngác. Tiếng gió lao xao… Tôi linh cảm thấy người mà tôi đang chờ đợi ở rất gần đây thôi! Tôi vùng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Hùng chạy ào ra thì… chỉ còn thấy một nụ hồng bé nhỏ nằm trơ trọi trước cổng nhà. Anh đã lặng thầm đến tự bao giờ? Anh đã thấy và nghe những gì? Anh sẽ nghĩ gì?

Trời ơi!

Tôi đã phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính tôi một cái giá khá đắt. Anh đã nói ''Anh từng yêu em, yêu em say đắm – rồi anh đặt toàn bộ ý nghĩa cuộc đời vào tình yêu ấy… Nhưng bây giờ thì em đã yêu và được yêu. Anh đã trở nên thưà thãi… '' Tôi nhìn sâu vào mặt anh để tìm lại sự đau đớn tuyệt vọng của ngày xưa, nhưng không thấy. ''Anh đã đau… đau lắm nhưng không khổ''. Anh cười nhẹ nhàng. '' Cuộc sống còn nhiều cái khác ngoài tình yêu – Em đã giúp anh nhận ra điều đó! '' Giọng anh đều đều, chân thành và nồng thắm, không hờn giận, không chua cay. ''Anh sẽ là anh trai của em nhé! Cô bé con. '' Tôi muốn hét lên: ''Không ! Anh lầm rồi, em không yêu Hùng, em không muốn làm em gái của anh – Em yêu anh …'' Nhưng tôi lặng người, cái cảm quan nhạy bén của người con gái giúp tôi nhận thấy sự nguội lạnh trong mắt anh. Người ta chỉ yêu có một lần! Tôi đã dại dột đùa giởn với tình yêu chân thành của anh. Tôi đang tâm giết nó và … phải chăng nó đã chết?

Bão táp trong lòng cứ nổi lên nhưng hãy cố mà bình tĩnh. Tôi kiêu hãnh như đã từng kiêu hãnh ''Vâng! cám ơn ông anh trai của em…'' Anh mỉm cười, nụ cười chân thật đáng yêu như chính con người anh vậy.

Anh đi rồi! Chiếc áo bạc màu và chiếc xe đạp cà tàng. Tôi như đánh mất chính mình. Anh đi – vững vàng và tự tin. Còn tôi, tôi không thể nào giương đôi mắt ráo hoảnh để nhìn theo bóng anh. Ðôi mắt ấy đã đẫm ướt.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 9

Bài gửi  Uầy Kiên Thu Oct 22, 2009 1:29 pm

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: “Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em.” Ngân tím tái mặt mày. Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn.

Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình. Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm. Nước mắt chồng làm ướt rượi khuôn mặt cô. Ngân cười mỉa mai: "Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ". Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.
Như một trò chơi dành riêng cho những kẻ không bình thường, mỗi ngày qua đi, Ngân luôn dành cho Minh những lời cay nghiệt khi trong lòng rạo rực yêu đương nhất. Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính, cô vẫn muốn anh làm tình với cô một lần.


Đêm đầu tiên, cô đã uống say mèm...
Vợ chồng thì phải có ân ái, vậy mà anh không thể nhắm mắt cho tròn trách nhiệm như bao gã đàn ông khác. Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh.
Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối. Thân thể ấy, cô có cảm tưởng quen thuộc như chính da thịt mình. Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.
Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa. Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.

Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh. Nhưng Minh chẳng muốn cô phụ giúp điều gì, càng không khiến cô đụng vào thân thể anh. Một sự trừng phạt khốn khổ nhất mà người đàn ông dành cho người đàn bà yêu họ. Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi. Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:"Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?".
Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ. Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.

Cô ao ước được một lần chạm vào thân thể người chồng yêu quý của mình...
Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt. Ngân thì không nề nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nề nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: "Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?".

Minh không lồng lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa. Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đập phá. Minh nằm im nhìn vợ lồng lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?
Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn. Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và lồng ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.
Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi. Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được.

Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: "Chúng ta sẽ có một đứa con". Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội. Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: "Ôi! Một thằng gay đạo đức... Người yêu anh cấm không cho anh làm tình với vợ dù chỉ một lần à?". Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?
Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: "Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy". Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chửi đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.

Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự cô đơn... Nhất quyết cô phải tìm anh!
Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đau đớn nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy. Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.
Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại: “Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh. Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi...”.

Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh. Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đau đớn đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: "Tại sao anh không phải gay?".
Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty CÂU TRUYỆN THỨ 10

Bài gửi  Uầy Kiên Sat Oct 24, 2009 12:53 am

Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhau như nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó... hoang đường quá... Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% - không một lời dối trá...
Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên đọc thấy bài của một cô bé với nick girl_xxxx post bài: "up hộ anh H vì đẹp trai". Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ... Vậy là Tôi search ra được nick của Em và buzz chat chỉ với mục đích trêu mà thôi... Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc này sao mà "khoe hàng", kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09xxxx6666 thì nhóc đó bảo: "số gì mà khó nhớ". Tôi bảo "anh dùng 6310i" và hỏi "em dùng phone gì?". Nhóc đó bảo: "em dùng vertu" "-nhưng em cho bạn em mượn rồi" (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó hỏi: "sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?", Tôi trả lời "63 là điện thoại đi theo xe mercedes ý", nhóc đó làm ngay câu: "thế ạ? thế để em chạy ra hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài" . Hix, đến đây thì Tôi thua rồi, sao lại có con bé "khoác lác" 1 cách dễ sợ thế chứ... Rồi Tôi lại tiếp tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào là kiêu ngạo, khoác lác... Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: "anh cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em" ...Tôi chỉ biết câm nín...

Rồi cơ hội "trả đũa" cũng đến khi nhỏ đó gạ thi "solo sms", có nghĩa là thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước... Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao Tôi lại bỏ qua, "phải cho con nhỏ đó biết mình là ai" - lúc đó Tôi nghĩ vậy đó...

Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái tin nhắn thì nhỏ ... lăn quay ra ngáy khò khò... vậy là Tôi thắng... 1-0. Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảo là sẽ ra HN...

Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: "em yêu anh rồi" . Tôi nhắn tin lại và bảo: "yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm hiểu..."...

Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón... Có tin nổi không? 2 đứa chỉ mới quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau, vậy mà đã ... ... Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ "sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ đó cho mày leo cây thì sao?"...Đợi đến 9h15, hồi hộp quá... phew, cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình...

1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùng xóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng dám cầm tay , toàn bị ... cầm . Rồi Tôi cũng mạnh dạn cầm lại, thế là nhỏ bảo "cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn chết", nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười... Rồi 2 đứa vào công viên gần đường Trần Phú ngồi 8... Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ chợt hỏi: "anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy...". Tôi bần thần, ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy...Rồi nhỏ tiếp "em muốn nói cho anh biết điều này, nhưng anh không được thương hại em thì em mới nói" . Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu "ừ". Nhỏ nói khẽ..."Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa"... Tôi... Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ... Nhỏ tiếp "bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán... Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc, gia đình cũng kô ai khuyên được. Ý em đã quyết..." ... Tôi không biết nói gì... một cảm xúc nghẹn ngào không thành lời...Không hiểu sao lúc đó Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ khuyên được nhỏ... Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi Mỹ làm phẫu thuật được cả...

Những ngày sau đó, Tôi luôn luôn tận dụng mọi khoảng thời gian thích hợp nhất để khuyên nhỏ, nói cho nhỏ biết về cuộc sống và những khó khăn mà mình phải vượt qua, rằng mình sống không chỉ cho riêng mình... Nhưng.... vô ích, mọi lời khuyên đều trở lên vô ích khi nhỏ luôn luôn nói: "anh đừng đề cập đến chuyện đó được không...". Tôi im lặng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn tin tôi có thể khuyên nhỏ. Và những ngày sau đó với tôi thật nhiều cảm xúc, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc lại tột cùng bi quẫn... Tôi tiếc thương cho một số phận như nhỏ...

Những ngày đó tôi đã hiểu thêm về nhỏ, 1 cô bé vô tư, trong sáng và thánh thiện như một thiên thần. Xin thề là bao nhiêu năm lặn lội tự nuôi thân, Tôi chưa bao giờ gặp một người như vậy - ngây thơ và trong sáng, không hề có một chút vẩn *****c trong tâm hồn. Tôi yêu thật, thật sự Tôi đã yêu và muốn bảo vệ, che chở, nói cho nhỏ biết những cái gì là tốt, cái gì là xấu, người nào tốt, người nào xấu...


Rồi một tối, trời mưa tầm tã, Tôi chở nhỏ đi, 2 đứa nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, nước mắt chan hòa cùng nước mưa, nhỏ đang lưỡng lự... có chuyển biến tốt, Tôi cảm thấy như đã làm được 1 cái gì đó, điều đó mang lại hạnh phúc cho Tôi, và cho nhỏ... Nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không chịu đi... thật buồn là nhỏ vẫn không chịu đi. Tôi đã làm tất cả những gì Tôi có thể, thôi đành cam chịu...

Ngày tiễn nhỏ ra sân bay về HCM, một cảm xúc buồn man mác len lỏi khắp tâm trí tôi, nhỏ cười toe và bảo là vui và hạnh phúc lắm, nhỏ còn đòi mang cả quả bóng rổ của tôi về HCM nữa chứ, thật là ngốc quá mà, hải quan đâu có cho cầm cái đó lên máy bay, vậy mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi, thế là tôi đành "ậm ừ" chứ biết sao... Khi tôi đang ngồi trên taxi về nhà, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ bảo rằng hải quan kô cho mang bóng lên máy bay và bảo tôi quay lại lấy đi, tôi bảo là thôi, bỏ đi. Nhỏ bảo: "không được, vì nó là bóng anh tặng em nên kô làm mất được". Tôi bảo: "anh đi xa lắm rồi, bỏ đi". Nhỏ suýt phát khóc... Rồi nhỏ lên máy bay. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của nhỏ và nội dung của tin nhắn này tôi sẽ kô bao giờ quên: "Anh à, em sẽ đi phẫu thuật. Anh đã làm thay đổi cuộc đời em...". TÔi hạnh phúc lắm, thật sự tôi rất hạnh phúc khi đọc được tin nhắn đó...

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày dài, 2 tháng mà dường như là 2 năm vậy, chỉ 2 tháng thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không biết bao lần cãi nhau, không biết bao lần giận hờn vu vơ, giận dỗi vì... chẳng cái gì cả. Tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và chán nãn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, tôi bỏ cuộc nghĩa là nhỏ bỏ cuộc. Tôi luôn cảm thấy một trách nhiệm đè nặng lên vai... Tôi nín nhịn, tôi làm hòa bằng tất cả khả năng có thể. Ởn trời là mọi chuyện êm xuôi đến... tận bây giờ. Có lần nhỏ suy sụp kinh khủng, nhỏ đòi đi Đà Lạt, "đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sẽ tự làm để nuôi bản thân, kô phụ thuộc vào ai". Tôi bỡ ngỡ, kô hiểu vì sao tự dưng nhỏ lại như vậy, chat chit một hồi mới vỡ lẽ ra một tin như sét đánh ngang tai: nhỏ nghe lén được bác sỹ nói với bà nhỏ là nhỏ chỉ còn chưa đầy một năm chứ không phải 2 năm nữa. Nhỏ cảm thấy như nhỏ là gánh nặng của mọi người và nhỏ muốn đi thật xa, để không còn ai phải lo lắng cho nhỏ nữa. Tôi bối rối kô biết phải làm sao, rồi tôi trấn tĩnh lại và từ từ khuyên nhủ nhỏ, 2 ngày trời không ăn không ngủ, khuyên thế nào cũng kô xong, nói thế nào cũng không nghe, nhất quyết đòi đi Đà Lạt. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng...Sang ngày thứ 3 thì nhỏ đã nghĩ thông, cám ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm...

Tôi không bỏ cuộc, không tin là không còn hi vọng, tôi lên mạng, vào google và search, tôi tìm mọi hi vọng mà tôi có thể "bấu víu" vào được, dù chỉ là 1%... Cuối cùng tôi cũng tìm được: Năng lượng sinh học. Tôi quyết định sẽ khuyên nhỏ theo cái này, vì giờ chỉ còn nó mà thôi. Tôi gửi cho nhỏ tài liệu, nhỏ đọc và nói "hồi nhỏ gia đình có cho nhưng em không theo được, người ta bảo tập cái này phải kô nghĩ gì, nhưng em thì không thể không nghĩ, lúc nào em cũng nghĩ cả...". Tôi không biết nói gì hơn nữa.

Rồi bà nhỏ bảo mới tìm ra một cách chữa bệnh hay lắm: bằng y thuật cổ truyền ở Vũng Tàu và bảo sẽ đưa nhỏ đi. Nhưng rồi cuối cùng đưa xuống đó rồi lại đưa về vì bà nhỏ bảo: "nhìn chẳng tin tưởng được, cung cách làm việc và vệ sinh không đảm bảo". Vậy là nhỏ lại về, nhỏ hụt hẫng lắm, nhỏ đã hi vọng vào cách chữa bệnh này bao nhiêu, vậy mà... Nhỏ bảo "vì anh, vì chúng mình, em sẽ làm tất cả để được sống". Tôi suýt bật khóc...

Tôi đưa tài liệu về năng lượng sinh học cho bà của nhỏ đọc và bảo bà nhỏ khuyên nhỏ. Bên cạnh đó tôi vẫn động viên và khuyên nhỏ, cuối cùng thì nhỏ cũng đồng ý đi... Vậy mà một tai nạn đen đủi khiến nhỏ không đi chữa được: Nhỏ bị ngã cầu thang gẫy mũi. Những ngày đó là một bầu trời đen u ám bao phủ lấy cuộc sống của những người thân của nhỏ, trong đó có tôi. Nhỏ suốt ngày phải tiếp máu vì máu không cầm được. Trung bình một ngày hết 10 triệu... Khi nhỏ đỡ rồi, nhỏ đòi online chat với tôi, suốt ngày chỉ bắt tôi online chat với nhỏ, không cho tôi làm việc gì cả, rồi tôi và nhỏ cãi nhau vì tôi không chịu được việc nhỏ suốt ngày bắt tôi online chat cùng, không cho tôi làm việc gì cả. Nhỏ khóc và lại "fun máu" - nhỏ lại bị chảy máu cam vì xúc động. TÔi thật tồi tệ, tôi là một thằng tồi tệ, nhỏ đã bị như vậy, nhỏ ở bệnh viện một mình nhỏ buồn, nhỏ muốn tâm sự cùng tôi, vậy mà tôi lại vô tâm vậy. Tôi thật tồi tệ...

Rồi một lần tình cờ, nhỏ "nghe lén" được bác sỹ nói với bà nhỏ "nếu con bé cứ tình trạng như thế này e rằng không được quá nổi 3 tháng". Nhỏ suy sụp, thật sự suy sụp, tưởng như không thế nào đứng dậy nổi. TÔi cũng không biết khuyên nhỏ nhưa nào nữa. Ông trời thật quá khắc nghiệt, thật bất công, nhỏ đã chịu bao khổ cực, bao buồn tủi, chưa khi nào được hạnh phúc, vậy mà sao lúc nào ông ý cũng bắt, cũng dồn ép nhỏ vào con đường... chết vậy? Vậy mà nhỏ cũng gượng dậy được, tôi càng yêu nhỏ hơn, một cô bé mạnh mẽ...

Sau gần một tháng, nhỏ dần dần hồi phục, nhưng nhỏ buồn lắm. Nhỏ bị như vậy mà bà nhỏ mất tích không một lời, kô một tin nhắn hỏi thăm, gia đình cũng vậy. Nhỏ chịu đựng từ nhỏ và luôn luôn như vậy, chịu đựng và chịu đựng. Tôi thật sự bất bình khi thấy gia đình nhỏ không màng quan tâm đến nhỏ như vậy, cứ như kiểu bỏ rơi... Và nhỏ lại ra HN, nhỏ bảo: "giờ em chỉ có anh là gia đình thôi". 5 ngày, nhỏ ở HN 5 ngày đúng với số thuốc đủ 5 ngày cho nhỏ. Rồi nhỏ lại vào HCM.

Có lần nhỏ bảo: "anh à, em viết di chúc rồi. Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất"... Tôi choáng váng, kô tin vào mắt mình...

Và hôm kia, một ngày định mệnh, một ngày Sài Gòn mua to như trút, nhỏ không đi đâu được, nhỏ gọi đám bạn đến và ... trổ tài nấu ăn. Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ngọc - bạn thân của nhỏ khen tấm tắc: "Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi". Đám bạn nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và... ép nhỏ uống... Thật điên rồ, điên rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống, nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP - không kịp mất rồi, nhỏ uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưa nhỏ vào bệnh viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏ đã ngừng đập hơn 30 phút rồi (23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc, người thân và bạn bè nhỏ...

Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi


Thứ năm buồn ngày 10/05/2007
11h57 phút đêm
Tiếc thương một mối tình

Tình yêu là gì?, mà thế giới phải khóc,
khi mộng mơ... vỡ tan tành
Tình yêu là gì? mà tôi cố níu với,
giấu niềm đau, nhói tim tôi
Thế giới ấy, ôm đầy những hy vộng,
rồi một ngày, trắng đôi tay
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây...

Ngọt ngào bờ môi, tôi đã thắm tiếng nói,
giấu lời kia... nghe để cười
Nụ hôn nồng nàn, còn đắm mê choáng vang,
sao giờ đây, xa...ngút ngàn ?
Thế giới ấy, tan thành đám mây vàng,
gieo trong tôi, nỗi hoang mang
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây,
em tan biến như mây

Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Không còn ai, khóc cho một người
Làm sao em với, nỗi cô đơn, khi mùa đông,
đã ngủ quên, bên dòng sông... xưa vắng lạnh
Một ngày nào đó, trong cuộc đời
Khi tình yêu, chết không một lời
Ðời tôi như, chiếc lá chới với, em nằm yên,
bên dòng sông, không còn ai...
Tiếc thương người

tình yêu đẹp...khi cả 2 nghĩ về nhau... 1 người đi 1 người nhớ
Uầy Kiên
Uầy Kiên
Đại ka nhà Uầy
Đại ka nhà Uầy

Tổng số bài gửi : 141
Kinh Ngiệm : 534176
Reputation : 3
Join date : 08/10/2009
Age : 36
Đến từ : Thiên Đường

https://giadinhuay.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy...Xeko™ Sat Oct 24, 2009 1:47 pm

tình yêu đẹp...khi cả 2 nghĩ về nhau... 1 người đi 1 người nhớ



Nho' de? ma` quen^ ak` pale pale pale
Uầy...Xeko™
Uầy...Xeko™
Thiên Tài
Thiên Tài

Tổng số bài gửi : 127
Kinh Ngiệm : 533163
Reputation : 0
Join date : 08/10/2009
Age : 34
Đến từ : Nơi không có Anh ...

http://vn.myblog.yahoo.com/v1p-89

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Uầy...Jina Sun Oct 25, 2009 4:56 am

Vẫn đều đặn mỗi tối 1 bài anh nhỉ, 3 hôm rồi e ko lên, sao chuyện nào cũng có người chết thế anh
Uầy...Jina
Uầy...Jina
V.Jin™
V.Jin™

Tổng số bài gửi : 46
Kinh Ngiệm : 532155
Reputation : 0
Join date : 18/10/2009
Age : 34

Về Đầu Trang Go down

TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!! Empty Re: TỔNG HƠP CÁC CÂU CHUYỆN TÌNH BUỒN!!

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết